Vài dòng gửi về Kochi 2023
Lưu ý vs ng đọc: “Đây chỉ là trải nghiệm theo góc nhìn cá nhân của người viết, mọi chi tiết kì thị con Doanh 4` trong bài viết này đều ko phải là hư cấu…”
Kochi ? Ko biết từ bao giờ đây đã là ước mơ của đội, từ lúc tôi vào NSY còn chưa biết ai là ai ? Kochi là cái gì, có ăn được ko ??? thì tôi đã thấy rất nhiều người nhắc đến Kochi như 1 điểm đến trong hành trình nhảy đầm bất tận này. 1 ước mơ có thể đến Kochi trên danh nghĩa NSY chứ ko phải đánh thuê hay nhảy ké cho bất kỳ đội nào khác. Rồi có cả những lúc tôi đã thấy những lá bài 絵馬treo ở đền với lời mong ước NSY sẽ đến Kochi cùng nhau. Nhưng rồi sau bao nhiêu năm, ước mơ ấy cuối cùng đã được thực hiện, còn người ước thì ... ko biết giờ đang ở đâu rồi :-s Chỉ còn lại những linh hồn vật vờ với ước mơ dang dở chưa thể siêu thoát. Hoặc có 1 tình yêu mãnh liệt với bộ môn thể thao chưa kịp đăng kí trong thế vận hội nhưng lại có rất (cực kỳ) nhiều huy chương này
Dek! Nhầm ảnh, đây mới đúng 😸
Và mọi nỗ lực đều sẽ kết được trái ngọt. NSY đã thực sự đến được đất tổ. Nó vô thực lắm, như kiểu anh Duy chơi Phantom Assassin mà lên BKB từ đầu game vậy. Vô thực đến mức phải cho đến khi tôi tận mắt thấy những người anh em da đen bước xuống xe bus ở trung tâm thanh niên. Tôi mới nhận ra rằng - ồ nó thực sự đã bắt đầu rồi.
Lần đi này cũng đã cho tôi học được cách nhìn tích cực trong mọi thứ hay mọi hoàn cảnh. Corona năm 2020 đi đến quả thật mang quá nhiều khó khăn và bất trắc cho mọi người trên thế giới. Tuy nhiên với hành trình đi Kochi nói riêng lại là cơ hội để NSY có thêm thời gian hoàn thiện, thu thập, thậm chí bắt bớ thêm những thành viên tài năng khác qua vài mùa chuyển nhượng bất thường. Nếu ko có Corona, có lẽ chúng ta đã không có thêm những người ních-gà hăng hái như Lù, Hạ ... những ace odoriko, supporter nhiệt huyết
.. Và không có cả những hô sĩ tài năng nhưng sẵn sàng dỗi đòi bỏ về bất cứ lúc nào như anh Bím aka anh Long nghiện. Chỉ đơn gì vì: “mng có hết huy chương rồi mà mãi e chưa có huy chương anh ơi, dỗi vl…. ”. Lý do nghe rất củ khoai nhưng nếu bạn, những người rảnh rỗi vẫn đang đọc được đến đây biết được hoàn cảnh đáng thương của anh Bím sẽ thông cảm đôi phần nào. Tôi vẫn nghe đôi khi trong những cơn 2, anh Bím của chúng ta vẫn hay tâm sự vs bác Chồn rằng: ước mơ của em là trở thành hô sĩ trọn đời cho NSY anh ạ, nhảy nhót gì với em gì cái tầm này nữa. Đấy! nói thế là ae hiểu nhiệt huyết đi hô của anh ấy mãnh liệt cỡ nào rồi, nên từ giờ đến hết năm chúng ta hay chào mừng anh Bím tiếp tục đi hô cho đội nhé.
Đây cũng là 1 kì lễ hội hoàn hảo với con số tròn trĩnh - bẩy mươi nhăm. Và là 1 năm đánh dấu quan hệ giữa 2 quốc gia. Nó càng làm chuyến đi càng có thêm ý nghĩa dù rằng khi đi ... chẳng mấy ai để ý đến và có ý định PR gì cả, chỉ mong được sống trở về quê mẹ, hoặc ít nhất là ko về bằng đường hòm là tốt lắm rồi… cho đến khi tự dưng thấy viral, dc cả nhà đài ở Nhật và VN cho lên TV quá giời, cùng vô số lời khen của những odoriko và ae đồng hương khác đang sinh sống ở Nhật mới tự dám cảm thấy rằng: Wow chúng ta đã thật sự rất tuyệt!
Còn bão thì lại là 1 câu chuyện kì ảo khác. Trước khi vào lễ hội tôi đã rất lo ko biết ae có sống sót dc ở Kochi khi khiêu vũ dưới cái nóng 38 độ này không ? Cỡ trâu chó như các bạn Nhật mà vẫn đều đặn dăm 3 người cạp đất sau 1 vài turn ở Obiyamachi là 1 chuyện rất, rất đỗi bình thường. Tôi vẫn nhớ những đợt vừa cán đích Sorakaji hay Cosmic Way đã thấy mấy người nằm vật ra đất, mặt đỏ kè cần sơ cứu hay tiếng còi cứu thương nháy liên tục ở cuối con đường sinh tử này.
Cơ mà mọi sự đã khác, ngay đêm tiền lễ hội 1 cơn bão ko phải dạng vừa đã ập vào Kochi. Chúng tôi đã rất lo sợ lễ hội sẽ bị hủy, mọi người đều rất hoang mang với tâm lý chung rằng chẳng có nhẽ bao nhiêu công sức và sự chuẩn bị sẽ hết xí quách 1 cách lãng xẹt này sao ?? Cho đến sáng mồng 10 - ngày diễn đầu tiên mà mưa vẫn rất nặng hạt. Hoàn cảnh lúc đấy tréo ngoeo đến mức ngay đến cả anh hai Nô cũng đã phải thốt lên rằng: "Tôi nay đã 30 năm tham gia cái lễ hội này, mà lần đầu tiên mới thấy cảnh như vậy. Phải tôi, tôi quay xe nhảy Obiyamachi thêm mấy vòng nữa" :-s Nói vậy chỉ đơn giản vì thời tiết quá sức LÝ TƯỞNG. Chỉ đến trưa bão tan để lại cho 2 ngày diễn 1 ko khí cực kì mát mẻ dễ chịu. Quả thật Phật đã độ NSY theo như lời dịch từ 1 bài báo mà 1 cậu em nào đấy mới độ kiếp đã bảo với tôi.
<Chèn ảnh nó ở đây ko lại quên>
Hãy gọi Huy là Một Vài Phút 😙, chỉ vì đơn giản là nếu có thể thì anh sẽ bầu chú làm MVP
Thắng em cũng bảo trước ngày diễn khi ngang qua ga Kochi e đã phải thành tâm vái các tổ nghề tổ nghiệp nên mới có dc cơ may như này đấy. Tôi thì thú thật là k tin mí chuyện tâm linh này cho lắm nên chỉ vội cúi đầu cảm tạ các liên anh liền chị khi đi ngang qua đây, rồi cúng vội vài trăm yên và mua ít hoa quả thắp hương lúc đi về…
Ảnh: Anh 2 Noboru
Đi xa quá, quay lại câu chuyện đi xin cơm chay, ngủ lại vài đêm... Cuối cùng đội chúng tôi đã đến trung tâm, 1 nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời với cái giá rẻ mạt bonus thêm 1 phòng luyện tập cực kỳ rộng rãi và lý tưởng. Mào đầu tôi cũng khá rén vì nội quy khá nghiêm ngặt, tôi nhớ đã ko tốn chục cái email chỉ để thương lượng giờ giấc tắm rửa và đi lại với trung tâm. Khi đến lại được 1 seminar sử dụng mọi thứ, ngay cả cách gấp chăn nệm chỉnh chu theo đúng tác phong bộ đội cụ Hồ. Thì ai cũng nghĩ thôi bỏ mie rồi, quả này đi bộ đội cmnr. Xong tối ấy lại có vài thanh niên đào ngũ đi konbini quá mie giờ giới nghiêm làm anh Ito phải liên lạc (ko phải nhắc nhở) làm cũng làm t khá hốt.
Ấy thế mà mọi chn đã khác rất nhiều. Anh Ba Ito-san bề ngoài tuy cơ bắp khiến anh ấy trông hơi gấu tí. Tuy nhiên lại rất dễ gần và bám sát với đội. Nội quy là 10r tắt đèn cơ mà lúc 1h sáng vẫn thấy ổng đang đứng tám vs tụi Pháp và vài ae da đen chúng tôi khác thì akay ace tự hiểu: à đồng minh đây rồi...
Đấy là về sân cỏ, còn về cầu thủ thì ... chúng tôi đã có 1 đội hình all-star thi đấu cực kỳ lý tưởng với tiền đạo là anh Hai Nô, hậu vệ là chị Tư Yukina, các tiền đạo cánh lần lượt là anh Ba Ito và em Kazuma. Cùng với hàng loạt các ngôi sao hàng đầu khác đến từ đội tuyển Shimanto. Mào đầu mặc dù NSY đã bị sức ép khá căng thẳng đến từ việc phải đá sân khách cho đến thời tiết ko dc thuận lợi. Tuy nhiên các hảo thủ supporter đã không làm chúng ta thất vọng khi thể hiện phong độ thường thừa của những bậc tiền nhân đã ăn nằm, hút choách ở mảnh đất này hàng chục năm giời. Và khi mà họ đã kết hợp lại với nhau trong 1 đội hình thì ae chúng tôi gần như chỉ biết lên xe, hút sau đấy nhảy … à nhầm cười và nhảy, hút là chuyện của xú núp 😰.
Ngay cả địa điểm ăn uống và di chuyển đều dc các bác setup và hỗ trợ rất ư là smooth. Gần như không có 1 chuyện gì có thể làm khó dễ những lão làng này. Thừa tgian muốn nhảy thêm sân khấu? Ok a dắt ra đây! Muốn nhảy hết các sân khấu với lịch trình, thời gian thuận lợi nhất ? Ok, chốt Chuuou Kouen 7h lên hình cho nó long lanh nhé.
Và cứ như thế hành trình đi prom của các Tấm nhà chúng tôi bắt đầu...
Đã từ lâu rồi, tôi luôn quan niệm nếu đã là những odoriko và ở Nhật thì luôn 2 có thử thách, 2 giới hạn bản thân nên trải nghiệm. Đấy chính là đi trượt tuyết ... vâng ez thôi đi trượt tuyết, nhưng là trượt từ đỉnh các con dốc 上級 - thượng cấp của các ngọn núi tuyết ở Yamagata hoặc Nagano dưới cái lạnh âm vài độ. Lạnh đấy, đôi khi là bão tuyết thổi trước mặt trắng xóa luôn. Cơ mà tâm trí thì ko tồn tại những vđề nhỏ nhặt này, khi mà khung cảnh trước mặt dc phủ kín 1 thế giới trắng xóa bạt ngàn cực kì kì vĩ cùng vs cảm giác phê pha thả mình xuống những con dốc cực choáy này (móa, nói nữa lại thèm đi trượt tuyết quá ...). Còn giới hạn thứ 2 lại chính là tham gia Kochi Matsuri và nhảy full đường Obiyamachi. Nghe thì rất đơn giản, nhưng mùa hè ở Nhật, nhất là ở Shikoku nó nóng, nóng vl, nóng vãi cả linh hồn ra. Có năm lên 38-39 độ là chuyện rất bình thường. Việc bạn phải nhảy trong trang phục Yosakoi xuyên suốt con đường này liên tục nó rất là kinh dị (Nhảy đàng hoàng nó khác nhảy èo ọt nhé). Tuy dài là thế nhưng hết mỗi turn gần như ko có tgian nghỉ như Soran.
NSY nhảy Obiyamachi cũng là vào ngày cuối cùng của lễ hội trước lễ hội toàn quốc. Cung giờ lý tưởng (6h túi) + thời tiết mát mẻ nên rất đông người dân đã ra xem và cổ vũ cho đội bao gồm cả những ae bộ đội việt nam mà chúng tôi cũng ko ngờ tới. Việc này đã đập tan âm mưu của thằng nào, con nào đang âm mưu xé hàng đi bộ ra ngoài trong khi trình diễn mà tôi nghe loáng thoáng dc 😈. Giờ thì chúng mày chạy đi đâu, ngoan ngoãn lết hết cái đường đi, muốn dc lên báo ko. Đấy là những gì tôi đã nghĩ, nhưng ae biết ko ? tôi nghĩ là tôi sai rồi, tôi đã sai khi nghi ngờ những con dân Đông Lào với dòng máu Kratos đang chảy trong người này. Họ nhảy Obiyamachi đến lần thứ 6 mà vẫn như lần đầu, thật sự đáng sợ ...
Tôi may mắn về đích đầu tiên với vị trí đầy sự cơ cấu nên việc đầu tiên là quay mặt lại cầu nguyện cho ae :-s cơ mà khác với cái sự lo lắng của tôi, những người ae da đen về đích với những khôn mặt đầy hân hoan. Và đáng sợ hơn nữa là việc đầu tiên họ làm cũng là quay người lại cổ vũ cho những người ae ních-gà sau lưng mình, với ánh mắt thèm thuồng, tiếc nuối như muốn xông vào nhảy thêm đôi vòng nữa. Tôi cũng vậy, 3 turn đầu thực sự tuyệt vời những từ những turn sau, mọi thứ chỉ còn là bản năng. Tay đưa lên không phải vì còn lực, mà nó phải thế. Mặt không thể nhăn được đơn giản vì rất đông khán giả vẫn đang quan sát mình. Những rồi khi gần kết thúc, cảm giác nổi lên không phải là vui sướng mà là tiếc nuối: Thế là đã hết rồi sao, mình vẫn muốn nhảy tiếp ...
Kochi thực sự là thánh địa và Obiyamachi như 1 phép thử, 1 phép thử cho tình đồng đội và tinh thần của những người yêu yosakoi đích thực. Giây phút về đích quả thật đã gắn kết trái tim mọi người, giây phút ấy NSY ko kể đánh thuê hay chính thức, đồng bằng hay hải đảo, già trẻ gái trai, thik l*li hay big bo*bs. Tất đều hân hoan chia sẻ thành quả mà mọi người đã cùng nhau tạo nên. Họ đã thể hiện mình là mhững người bạn cùng giường, đắp cùng chăn, kê cùng gối, những teammate những nakama đích thực
Thật ra tinh thần rực lửa này đã dc dự báo sớm từ đầu, ngay từ cùng đường Hata cho đến Harimayabashi khi các văn sĩ, dân công NSY nhất quyết ko chịu nhường đường, cố thủ nhảy cho đến hết con người cuối cùng mới chịu lùi xe :-s Phải đến khi có sự can thiệp của các bác staff thì mới giảm dc đôi chút nồng độ adrenalin đang chảy trong huyết quản của các con dân NSY này.
Phỏng vấn nhanh 1 thành viên ko hề giấu mặt với bí danh Moonsword. Tôi hỏi em cảm giác thế nào sau khi đã đá qua hơn 20 turn nhảy trong ngày và 6,7 lần ở Obiyamachi: "Chung là vẫn còn thấy thòm thèm, ko bõ anh ạ. Nhảy xong em còn tính quay xe nhảy thêm lần nữa. " 😨😨
Bạn "P-bếu" cũng nhanh chân chen vào: "năm sau nếu có lựa chọn thì em vẫn lại đi Kochi anh ạ. Chứ tầm này ngày nhảy có 3,4 turn nó ko đủ để kiềm hãm con mãnh thú trong em nữa rồi" 😱😱... Vâng, quả thật là những câu trả lời đầy nhiệt huyết, nghe xong tôi cũng chỉ biết nuốt nước bọt, vuốt vội vài giọt mồ hôi đang rơi lả tả trên trán rồi cáo bệnh lủi nhanh.
Tất nhiên để có được những khoảnh khắc và giây phút tuyệt vời trên của các ace odoriko, phải kể đến những đóng góp ko hề thầm lặng của những ace support. Những bờ vai ko hề mệt mỏi của Anh T(u)ấn 5 Tấn và chị 10 "Tạ" Như Trang, em Trang cùng tập thể ace supporter khác mà tôi ko biết tên =((. Bờ vai của mọi người cũng rắn rỏi như tên gọi của mọi người vậy. Carry ae theo đúng nghĩa đen băng rừng, xuyên map qua tất cả chặng đường suốt 2 ngày ở Kochi. Chị Trang là người đi support cho con chị ý tham gia nhưng mà đôi khi tôi ko biết có phải chị ấy mới là mem NSY hay là con chị ấy ko nữa. Tinh thần ko ngại mệt nhọc của chị khá ảo.
Hay Na Bếm, đôi khi (ý tôi là mỗi ngày) xem lại video đội ở Chuuou Kouen, tôi vẫn ấn tượng quả em quẩy cờ dzàng 3 que đỏ .. à nhầm cờ đỏ sao vàng trên sân khấu Kochi đầy hiên ngang, đầy tự hào dân tộc suốt liên tục 4p của bài diễn, mà ko hề mệt mỏi thật sự ngưỡng mộ. Cứ như thể xe tăng VN vừa chọc thủng mái vòm Chuuou Kouen và những dân công Núi Trúc đang nhảy múa ăn mừng trên sân khấu dzậy. Khung cảnh kì vĩ thật sự là không bút mực nào tả xiết được ...
Ngoài ra bản thân cũng rất cám ơn em Na nghiện, chân makeup tôi thuê dc mang về từ Tokyo aka cũng là người nghiện nhất mà tôi từng được biết. Biệt danh này cũng ko phải tự dưng mà có, e nghiện đến mức mà bị hội nghiện kick ra ngoài vì: em nghiện quá, ko cứu được nữa rồi.... Trốn nhà ra net, bida lúc nửa đêm với em chỉ là bữa xế sau bữa chiều. Ngoài cái sự nghiện thì e còn nổi tiếng vs sự nghiêm túc khi làm việc. Tôi chỉ lỡ bỏ cho Na mấy bữa matcha đề vời : ei ei, khi nào đến Kochi thì makeup cho a với, long lanh, lung linh đũy cmn vào. Và rồi chẳng mất bao lâu để tôi kịp hối hận vì lỡ ước với thần đèn này. Khi xe bus đã nổ máy, thì cái puff dặm phấn vẫn đang được đấm liên tục vào mặt tôi. Trong lúc tôi sợ vcđ ra rồi, hối vội, hối vàng em ơi, thôi ko cần cầu kỳ lắm đâu, xe nó sắp đi cmnr kìa, thì em vẫn: "Ngồi yên đấy! Thik chết ko ?" ... Sự nghiêm túc đến đáng sợ, cơ mà đội ơn em đã làm tôi xinh đẹp hơn 0,001 lần ở những cái ngày này 😸
Kế nữa những cameraman nhiệt huyết như JayDi và Souchan. Hầu hết những bức ảnh xinh đẹp giúp cả mọi người ghi lại từng dấu răng đã đc cắm vào mảnh đất Kochi trong bài viết này đều được nhảy từ album của JD và Souchan. Long lanh đến nhường này, mong là sang năm hay năm sau nữa các êm vẫn có thể tiếp tục đi lưu giữ linh hồn cho đội. 😭
<ảnh JayDi đang đi chộp, sao đi tìm mãi k thấy thế này ...>
... à mà dù rằng đôi tấm của người em họ Sou có filter hơi lạ, chủ thể hơi ảo cả diệu mà tôi ko chắc tác giả có lọc qua chưa. Tuy nhiên vì là dân nghiệp dư cho nên tôi cũng ko dám đánh giá những ý đồ sâu xa, siêu cấp dzũ trụ (có thể) ẩn chứa bên trong của tác giả.
Bản thân t, đây là lần đầu nhảy cờ, hoàn cảnh là 1 thứ, trải nghiệm cũng khá thik. Bạn dc auto đội lên đầu tuy nhiên thay vào đấy cổ tay của bạn cũng phải cứng hơn người khác n lần. Đã có những lúc tôi nghĩ rằng cổ tay của mình sẽ là cái đầu tiên ra đi nhưng cái cổ chân lại bảo éo, nó muốn nó mới là thứ lên bảng đếm số đầu tiên. Vì quá nhiều động tác ngồi xuống nhanh và mạnh nên tôi bị giãn dây chằng đau đến mức méo đi lại dc. May sao đội ơn em tóc hồng với cái bó đầu gối hoàn hảo mà tôi có thể chiến đấu nốt ngày hsau. Đội ơn em😭
Chung là viết rõ dài nhưng chung cũng chỉ là cảm nhận cá nhân, đâu đấy vẫn còn những kỉ niệm vui vẻ mà mình chưa biết, những người mình chưa có cơ hội tiếp xúc mà vẫn âm thầm đóng góp để đội có thể hoàn thành chuyến thỉnh kinh đến Kochi 1 cách suôn sẻ nhất.
Cám ơn tất cả mọi người. Lễ hội đã kết thúc tuy nhiên Kochi vẫn còn đấy, những con người Kochi yêu Yosakoi vẫn còn đấy. Và dù 3 ngày lễ hội đã qua nhưng họ vẫn đã và “đang” hy vọng NSY sẽ quay lại Kochi trong 1 ngày ko xa cùng với những màn trình diễn tuyệt vời hơn nữa. (Ghi chú: đây ko phải là văn, ae chuẩn bị lên tiền dần đê :))


















.jpg)










