Wednesday, October 5, 2016

Luận festish

7:17 AM
Dear diary!

Today, I would like to confess ... -_-) ...fess, phét cái con tanuki ý (;";)

 Ký à, anh buồn quá ... huhu :(( anh mốc hiểu sao anh lại về cái máng lợn này nữa. Cứ bị moi móc, đào xới này rồi chắc anh còn xương khô quá. Lại còn trong cơn bấn loạn ko hiểu đã phát biểu ngu dại j để đến giờ phải ngồi đàm đạo vs chú như này :((


 Anh em con giai mình ai chả có vài cái fetish chớ T^T. Đương nhiên là người này phải khác người nọ r. Thử tưởng tượng ai cũng thik BB, BS như chú hay LL, FC, LH như anh thì cái xã hội này chắc là cái chuồng gà siêu thịt hay khu công nghiệp chuyên xuất xưởng TV Plasma quá. Phải lấy sự khác biệt cá nhân ra chào đón, làm đa dạng tập thể lẫn nhau chứ ai lại moi móc, dìm bới nhau này bao h :(((( Chú thấy có đúng ko ? *đập bàn ;";

 Ngày xưa anh có lỡ trẩu tre pik đại vài cái fetish chẳng ai ưng lắm. Đơn giản vì hồi ý weeaboo thấy nó dễ thương thôi chứ cũng chẳng đến đâu hay cuồng đến mức nào cả. (Cái hang GGG hồi ấy là cái động sặc mùi gay lọ mà anh em vì thân thiết quá, lại cũng chẳng thằng nào có bạn gái (hay đều đã từng bị đá) thì đến đâu dc cơ chứ ;_;) Rồi 1 hôm đẹp giời, trong lúc yếu lòng nào đấy, anh em đang bàn về fetish của nhau. Thì cũng trải lòng tâm sự: "Ôi, e ko thik mấy thể loại đấy đâu, e thik kiểu nhỏ nhắn xinh xắn cơ, ờ đấy, flat luôn càng tốt" ... đm anh nào có biết, mỗi câu trải lòng thế thôi mà quá nửa cuộc đời sống chung với ae GGG sau đấy với anh là thảm họa ;A; Giải đấu nào, nếu ko tự tay viết review thì lúc nào cũng dc ưu ái nhận diện bằng cách dập 1 đống từ liên quan đến cái fetish ấy vào mặt. Như này chẳng hạn:

...Ngay đầu trận đấu, với cách chọn màu hồng Loli, Yuna đã tỏ rõ quyết tâm bảo vệ tình yêu và công lí của mình. Trong khi Ob, như thường lệ, tôn vinh tư chất bộ đội quân khu với Hasemen màu xanh thần thánh.Có thể nói về mặt nghê thuật mà nói thì hai người đã tỏ rõ sự so kè tới danh hiệu mù màu giáo chủ, rất ngang ngửa, một thằng ngang, một thằng ngửa.
Hiệp 1, Yuna chiến thắng khá thuyết phục, quả không uổng công anh thức cả đêm cày Loli. Vẫn là "hổ", vẫn là "chim ưng" ( trích từ BOSS ), vẫn là daifunka, nhưng sao trong tay anh nó trở nên phỉ, nên thô bỉ đến thế.Mỗi lần anh Daifunka là một lần khán giả "Ồhhhhhhh", nhưng điều đó không thể ngăn cản anh tiếp tục dùng nó đến lần thứ n+1. Vì anh là Bang, anh là siêu nhân bảo vệ tình yêu và công lí, và đã là siêu nhân thì cần phải biết bỏ qua những thứ tầm thường và nhỏ nhặt như bọn khán giả đáng khinh kia để đạt được mục đích của mình...
Rồi còn thi thoảng được ông anh yêu quý vỗ vai, kiểu hết sức cảm thông: .."K sao đâu em ạ -_-)!" .. - "đm anh ... "



 Mà thực ra fetish nó xuất phát từ tính cách thôi. Tính anh thích bảo bọc nên anh thik kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, ôm vừa tay à. Nhỏ nhỏ xinh xinh, lại dễ thương thì chỉ muốn bắt về nhà nuôi luôn ý -_-)

 Còn FC thì đơn giản vì nó phải thế. 1 thân hình nhỏ nhắn thì nên đi kèm vs cặp pudding cũng tương xứng (dù nó có khi còn ko dc gọi là pudding đi nữa -_-) Chứ nhìn 1 thân hình thanh mảnh, lại đi kèm vs 1 bộ đôi j đó quá khổ - nhìn nó dị lắm.

 Cơ mà cuộc đời anh nó cũng kì. Toàn mang anh đến thử những cái nằm ngoại phạm vi mà bản thân đã tự quy ra là "tiêu chuẩn" ko à :((((( Có thể lúc đầu anh chối bỏ thật, nhưng mà đến lúc trải nghiệm rồi chỉ thấy là bản thân quá ngốc nghếch để định ra những cái gọi là tiêu chuẩn và fetish nghe có vẻ dở hơi kia thôi =)))

- BB cũng đẹp nêú dc đặt trên 1 cơ thể cân đối.

- LH nhìn hút thật nhưng để kiếm dc 1 chiều cao tương đối để nó được thoải mái xõa thì cũng hơi khó à. SH hay bảo ghét vậy thôi chứ nếu để đúng điệu cũng nhiều bạn trông xinh v à :'(

Rồi cái chính là LL thì trước giờ luôn quan niệm là phải nhỏ . Nhưng rồi đến khi gặp ms hiểu, giới hạn nào quy định LL là phải nhỏ. Ờ, thật ra thì wiki nó có ghi rồi đấy chú .. mỗi cái anh chả đọc đến cái dòng ấy bao h đâu chú Ký à -_-) Nói thẳng cho chú hiểu thì khó, mà bảo mô tả ra này cũng khó ko kém vì sao lại thế nữa thì a cũng mốc hiểu. Tóm lại phải đi nhiều, để ý và cảm nhận ra nhiều mới hiểu. Những gì bản thân anh thik cũng chỉ như là tảng băng chìm thôi. Ngoại hình chỉ là 1 chuyện, chính tính cách, sự đối xử lẫn nhau và hợp khuôn mà mình thấy mới là quyết định. ... Ngủ luôn nằm co lại như con mèo con, luôn vô thức đánh rơi bất kỳ cái j đấy khi ăn, luôn ngượng ngùng mỗi khi xảy ra cái j khó đoán hoặc đi ngược lại ý chí bản thân. Chưa kể đến những cử chỉ và cách nói chuyện nữa mà có nói hết ngày cũng ko hết. Bảo là LL nghe còn thấy hơi thừa -_-) Và từ khi nào đấy anh cũng không biết nữa thì cái tàu Lotanic của anh đã bị nửa dưới to tổ bố của cái tảng băng chìm kia cuốn đi mất òi =(((((

Ê, nghe thế chú có hiểu anh nói j ko đấy :| Mà thôi, ko hiểu cũng chẳng sao, đằng nào a cũng mượn chú tâm hự như đứa kia nó chỉ thôi mà. Fetish suy cho cùng cũng chỉ làm mào thôi, chú có công nhận vs anh ko !! =v=

FIN




Monday, October 3, 2016

Tháng 9, hồi ức và cảm xúc

5:34 AM

 Tháng 9! tháng chín! thắng chứn ...

1 tháng ngập tràn những cảm xúc cả vui lẫn buồn ...

1 tháng với quá nhiều đổi thay trong cuộc sống, công việc và cả tâm trí.

Là 1 tháng vui hoặc buồn đến bản thân cũng ko thể nhận ra. Chỉ biết rằng tâm trạng lúc nào cũng ở cảm giác nao nao, nặng trĩu. Kí ức thì luôn lấp ló, mơ hồ về những cảm giác xa xưa từ bé. Về những ngày mà thế giới bắt đầu định hình cho nhân cách và tạo hình cho những kỉ niệm cố hữu, thi thoảng lại bất chợt tái hiện về ..



*Mệ: từ địa phương của "bà". Ngày bé tập làm văn, làm nguyên 1 bài dài tả bà dùng từ "mệ", thế là bị cô giáo khoanh đỏ chót cả bài. Cả ngày hôm ấy ngớ mặt ra vì không hiểu đã làm j, sai ở đâu =))

 ... Ngày ấy, hồi mà mệ vẫn còn sống với gia đình mình (ê, giờ mệ vẫn đang sống khỏe nha .. chỉ là lên xóm Cộn xây cái nhà đễ tiện giáo dục cậu hoy - mà dừ cậu cũng có gia đình rồi nên gọi là về nhà cậu cũng dc .. -_-), tôi sợ + ghét mệ lắm. Vì bà rất nguyên tắc trong việc giáo dục con cháu. Chửi bậy, đi ra ngoài ko xin phép, ko nghe lời, điểm kém v...v... tóm lại láo nháo là bị mắng + đánh thẳng tay ngay =))) Có lần đi học về muộn 10p cũng bị đánh :)) Hay bị ông cậu con bác trai chèn xe ngã trên đường đi học về, xây xát đầy người cũng bị đánh =)) Nhớ cái cảnh vừa khóc vừa thanh minh .. "huhu <mệ> ơi, con bị ngã thật mà" giờ vẫn thấy buồn cười =)) Lại còn thi thoảng mệ gọi vào kể và giáo huấn nữa, nhanh thì nửa tiếng, lâu thì cả ngày :)) Nói thao thao bất tuyệt, cả những thứ mà 1 đứa trẻ còn chưa thể hiêu được về quan hệ con người, nhân sinh xã hội v..v... Mà có lẽ nhờ vậy mà tôi lớn lên cũng biết sợ và ko thích những thứ hư hỏng cho lắm :))

Nhưng mà kể từ khi mệ quyết định mang cậu ra ở riêng vì ngày ấy cậu hư quá - chỉ thích đánh nhau và  phá phách thôi à :(( Thật chứ lúc ấy buồn, buồn lắm, gia đình tan tác ai chả sầu.. Nhưng mà nhờ thế tuổi thơ lại có thêm 1 kỉ niệm đẹp ko kém và làm mình yêu mệ hơn rất rất nhiều lần. Đấy là căn nhà mới của mệ. Căn nhà nhỏ xinh xắn rộng tầm 6, 70m2 j đó nằm ngay giữa trung tâm của xóm. Nhìn từ xa dù ở phía nào nữa cũng thấy "tọa sơn hướng thủy" vkl ế. Lối vào là 1 hàng bạch đàn lá liễu, xung quanh là vườn rau và cây quả với đủ các thể loại từ ổi, đào (bắc ngta gọi là mận :(( ) bưởi, khoai, sắn, khế v...v...) Bên phải là 2 cây nhãn to tổ bố nối với nhau bởi 1 chiếc võng. Cạnh đấy bonus thêm ít cành ổi và hồ cá. Mình vốn sợ con rắn nhất đời, mà mệ cũng kể là ra vườn thi thoảng hay gặp lắm !!! Thế mà ko hiểu sao bao lâu ở với mệ vẫn chưa gặp lần nào ??? Nghĩ thầm chẳng bị mệ xử hết rồi cũng nên.... Ừm mà nhắc lại cái hồ cá, nhớ cái hồ ấy quá :(( Ngày đấy cái hồ ấy sau khi thuê ngta đào xong, 3 tháng hè dc cho lên mệ chơi. 1 mình đẩy xe cút kít, đắp bờ hồ rồi sau đó đi cùng với lũ trẻ trong xóm bẻ trúc làm cần câu. Nhớ cái cảm giác khi mà mắc câu được 1 con cá thích lắm ý. Cần câu tự làm mà đẹp vô đối luôn =v=, dây cước và lưỡi câu thì mẹ mua sẵn rồi chỉ việc ra khóm trúc cạnh nhà chọn 1 cành dài phăng phủi ngay chóp chặt 1 đoạn ~2m sau đó buộc lại và uốn cần. Từ đó mỗi lần đi đâu ra ngoài đều gác lên vai, mang theo như kiểu thượng phương bảo kiếm vậy =v= Trông max oách luôn.

Ở với mệ mặc dù ko đầy đủ như ở nhà .. ko máy tính, hàng điện tử, ăn vặt lung tung, truyện tranh chỉ có vài cuốn hoặc hôm nào mát giời thì cậu dắt đi thuê cho vài cuốn -_-). Những thứ mà ở nhà thiết nghĩ ko ăn, ko làm chắc chớt :))) Cơ mà đối vs mình lúc ấy cũng chả bận tâm lắm, có lẽ con người mình dễ thay đổi tùy theo môi trường thật. Sáng ngủ dậy ăn sáng với mệ xong lại ngồi học bài đến 9h rồi được thả cho đi chơi ở đâu tùy thích. Hồi bé tà cái có tính dễ làm quen, trẻ con mới gặp nhau chỉ cần có chung 1 sở thích, hay đôi khi là món đồ chơi ưa mắt, cho mượn thôi đã như là bằng hữu quen biết cả trăm năm rồi :))) Hàng ngày chỉ chờ học xong là í ới nhau đi chơi. Có những khi đi câu (trộm) cá, hái (trộm) xoài, bóc (trộm) gói muối mì tôm để chấm. Xoài chát lè mà cứ ăn lấy để T^T. Ngày bé, cái xóm trên ấy nó tưởng chừng như lớn vô cùng, mỗi hành trình như 1 cuộc phiêu lưu vậy. Có thể cùng nhau ngồi im lìm dưới từng tán cây bạch đàn, thi thoảng nới cần câu xuống con rạch trong vắt chỉ để bắt những con cá cơm nhỏ xíu. Hay chạy tuốt lên tận nhà máy gỗ bỏ hoang để nghịch ngợm mấy cái máy kỳ cục. Bấm vài nút lung tung, kéo vài cái cần để mong nó chạy thử xem thế nào ...

Trưa mệ lại gọi về ăn cơm. Cơm thì ở trển xa chợ lắm, nên đồ ăn cũng chẳng gì nhiều. Rau từ vườn, cá từ hồ =v= thịt thì 2,3 ngày mẹ mang lên 1 lần. Mệ cuốc đất, làm vườn thì khỏe vô đối, ăn cũng chả kiêng khem gì, nên chỉ cần 1 ngày trước khi đi ngủ và trc bữa cơm dc làm 1 hớp rượu là sung cả ngày -_-) Tôi thì có gì ăn nấy (ngoại trừ cá (rán ms ăn dc ..)) Cơ mà nhớ nhất vẫn là món măng xào thịt của mệ.  Nó cay, cay đến mức đỏ ngầu cả bát. Trông cũng chả đẹp gì, cơ mà ăn thì bá cháy :((((( Ngon, ngon lắm ý huhuhu :((( Nước ngọt ngọt làm thịt mềm ra, trộn với cơm nữa thì ăn bao nhiêu bát cơm cũng dc :(((( Nhà mình nói thẳng ra (thẳng dc là vì mệ vs mẹ mày ko biết blog là cái gì đấy) thì phụ nữ nấu ăn dở tệ ... -_-) Cả mệ lẫn mẹ, chị thì có đỡ hơn chút. Nhưng có 2 món mà mình thề là dù sau này có được ăn cao lương, mĩ vị j, cho dù cỡ bít tết bằng thịt bò kobe hay bào ngư vây cá (cái món vây cá ăn 1 lần ở Thái rồi, dở tệ à, tanh tanh nữa chứ ;"; mang vào vì ngta hay ví nó như 1 thứ cao lương j ấy hoy -_-) thì mình vẫn thấy món măng xào thịt này và cháo bánh canh của mệ và mẹ là bá đạo nhất. Mỗi khi về nhà chỉ cầu ngày 3 bữa, ăn cháo canh thôi cũng dc :(((

 Có mùa hè rỗi rãi mệ lại cho lên nhà ông ở ngay gần đấy hái tiêu hộ rồi ông cho vài đồng tiền công nữa. Ui, cái vườn max to luôn, hái xong cũng gần tuần, lần đầu bé tí dc nhận 20k tiền công sướng lắm ế T^T! Mặc dù cũng bị ông mắng mỏ vì hậu đậu làm đổ mấy lần cơ mà lúc ý trong đầu chỉ nghĩ đến bao nhiêu giờ chơi điện tử ngoài hàng hay bao nhiêu cuốn truyện thuê dc thôi :))) Mà cái chuyện đi hái tiêu cũng dzui. Lại còn dc quen luôn mấy chị cấp 3 nhà gần ý nữa (hồi ý mới học lớp 6 hay 7 gì đó), có ấn tượng 1 chị dễ mến lắm cơ, lại còn hay xem mình như em trai. 1 chị thì xinh nhắm, còn 1 chị thì mốc nhớ dc mặt :)))) Chị xinh bá lắm, hồi ế đã hay viết nhật ký sướt mướt rồi tiêu đề đặt luôn câu: "Ko xé 10 nghìn gái ko theo" =)))) Lúc ý đọc thấy thật là vãi chưởng :))) Ờ thì hồi âý 10k to thật, chứ giờ mà bảo câu ấy khéo dân phường nó xé cho cả thúng =)))

 Buổi tối thường chỉ có 2,3 bà cháu ngồi xem phim truyền hình, rồi lăn ra ngủ, đôi khi cũng chẳng cần khóa cửa nữa vì hồi ấy cũng chẳng có trộm mà phòng ^o^)  Cộng thêm đã có con vàng thủ sẵn trước cửa hiên rồi. Lấp ló trc cổng cách hiên nhà nó ngủ tầm 20m mà để nó ngửi thấy, thì kiểu j nó cũng nhào ra mang kẻng đánh inh ỏi hà. Thành ra mốc phải sợ cái j nữa =)) Mệ thì khoái phim Hàn như mẹ, xem nhập tâm hết cỡ, hồi nhỏ toàn trêu mệ vs mệ vì cái kiểu cứ xem phim Hàn lại khóc .... (lớn lên ms biết mình cũng chả khá hơn là bao về cái khoản nhập tâm khi xem phêm này =(( ) Những phim oánh nhau thì chẳng sao. Nhưng ~ lúc TV chiếu phim Hàn thì lại nằm ra 1 góc đọc đi đọc lại những cuốn truyện mà cậu cho tiền đi thuê ở ngoài hàng. À mà mình tự hào có lẽ m là 1 trong những fan của OP đầu tiên khi hồi ấy đã xào đi đọc lại những tập truyện đầu của nó ko biết bn lần. Dù hồi ấy còn bị xuất bản lậu với cái tên đầy ảo diệu "Cuộc phiêu lưu truy tìm kho báu hải tặc". Tên nhân vật thì bị đổi ráo trọi, Luffy -> Lufu. Đến cả nội dung cũng bị xào lại luôn, từ giấc mơ trở thành Pirate King chuyển sang thuyền đại vĩ đại Magellan =)) Ảo nhất là cái buồm hải tặc suốt ngày bị vẽ lại thành con chim xấu hoắc =))))

 Thực sự nhớ những ngày ấy quá, khi mà vẫn còn là 1 đứa trẻ vô âu, vô lo.... Bây giờ thì:



... Mình tự nhận mình là 1 con người hoài niệm, thường hay nhìn lại quá khứ và những điều đẹp đẽ đã trôi qua. Nhưng khốn cùng thay, cơ thể này lại được thiết kế để nhìn về phía trước ... Chỉ cần được 1 lần trải nghiệm được cảm giác mới mẻ, nó sẽ không nề hà nhìn lại phía sau đã có những gì. Âu chỉ có những lúc, suy sụp, trống trải. Những lúc suy nghĩ không thể cân bằng nỗi cảm xúc thì não bộ lại tự động bật lại những kí ức ấy như 1 liệu pháp an ủi, bảo vệ của bản thân vậy:

Nhớ căn phòng ngủ nhỏ nằm ở góc cuối của căn nhà ông, nơi có cánh cửa có thể bước ra vườn và cánh cửa sổ với ánh nắng lúc nào cũng phủ đầy. Và có lẽ những buổi trưa hè với ánh nắng ấm áp cùng làn gió nhè nhẹ đã lần đầu tiên mang đến cho tâm trí non nớt của trẻ thơ cảm giác lần đầu tiên dc hòa nhập với thiên nhiên tuyệt vời như thế nào ...

Nhớ chiếc võng mắc giữa bóng của 2 cây nhãn to lớn nhà bà. Nơi mà xung quanh là vườn ổi mênh mang thi nhau tỏa bóng râm mát ~ đàn gà con vẫn đang thi nhau chiêm chiếp kia ... Nơi mà bản thân luôn chọn những lúc mát mẻ nhất, vặt 1 quả ổi trông có vẻ chín chín ngay trên cành. Nhẹ đung đưa qua lại tận hưởng sự mân mê mát mẻ trên từng lỗ chân lông trong khi tâm hồn thì vẫn thả vào thế giới của những cuốn truyện dù không biết đã đọc bao nhiêu lần rồi đi nữa.

Nhớ chiếc ghế dài đã lung lay gần như muốn gãy hết chân hay bờ tường đã sạn hết vôi vữa ở nhà người cô. Nơi mà tôi vẫn thường chọn để ghé lưng vào, không phải làm phiền những người khách đến thuê hay trả truyện. Nó chỉ là 1 góc sân nhỏ dưới góc cây thôi, nhưng cảm giác như cả 1 thế giới của bản thân lúc đó vậy. Có thể khi thoải mái tận hưởng vị ngọt thanh, mặc dù thịt có phần mỏng tuếch của những cành nhãn nhà, được đặt tạm bợ lên những cuốn truyện lấy từ chiếc tủ truyện dường như vô tận của người cô yêu quý ... Mà truyện tranh từ lúc ấy có lẽ  đã là 1 phần cuộc sống từ bé.  Mình từ khi nhận thức được thì đã luôn đọc, đọc bấy kỳ thứ j có thể, đọc ngấu nghiến cả những cuốn truyện có thể không có tập bắt đầu hay vì người ta đã thuê hoặc đã bị đánh mất rồi. Moi móc cả từ gầm giường của cô ra hàng trăm cuốn truyện cũ mà chỉ còn dc dây chun buộc lại thay vì 1 chiếc "bao" bọc lại ...

Nhớ những ngày gục mặt trên bàn học ở FPT. Khi mà nỗi khát khao kiến thức và sự cố gắng vượt lên vẫn luôn là điều đầu tiên trong tâm trí mỗi khi đến trường.

Nhớ những ngày ít ỏi được về nhà. Mỗi ngày đều được thoải mái bốc 1 phòng ngủ ở cả 3 tầng để ngủ, tận hưởng cảm giác thoải mái trong chính căn nhà mình mà ko sợ thiếu thứ ánh sáng ấy hoặc làm phiền bất cứ ai.  Được nhìn lại những cuốn truyện đã theo tuổi thơ ko biết bao lâu rồi mà dù đã dặn kĩ trc khi đi. Mẹ thi thoảng vẫn mở ra cho lũ cháu đọc, hoặc đôi khi cho hẳn vì nghĩ rằng cho 1,2 cuốn thôi, có j đâu, còn cả bộ thế cơ mà ;""; - thật là khó thở.

Nhớ luôn 2 món mực khô xào vs xoài hay xoài xào mực khô j đó + chem chép xào chỉ bán ở bờ biển. Cái món ngọt ngọt, chua chua, mặn mặn mà có ăn đến n lần cũng thế chán dc. Ngày ấy những khi ngồi 1 mình như này chỉ ước dc 1 ngày nào đấy khi tìm dc người tri kỉ. Có thể mời người ấy ngồi trước biển, ngắm những cơn sóng, cảm nhận những ,   và cùng ăn những món tuyệt vời này.  Bởi thế mà mỗi lần về nhà dù bận đến mấy cũng cố câu kéo lũ bạn ra biển để ăn 2 món ấy dù hôm ấy có mưa bão đến mức cả lũ phải quây lại dưới 2, 3 cái rạp che. Hay hôm ấy mới là mồng 2 tết đi nữa -_-)! Mà bây giờ thực sự ko biết bao lâu nữa tôi mới dc nếm lại những món ấy khi biển quê hương đã bị vấy bẩn bởi lòng tham của những kẻ ích kỉ... Thương lắm, người dân sống nhờ biển quê tôi :(((((((

Nhớ những buổi sáng làm thêm ở LNĐ. Khi đã là thanh niên VIP nhất hội vì dc quản lý cửa hàng, nơi tụ tập chính của cả hội vs máy tính hịn + hàng tỷ cái đĩa game bên cạnh :))

Nhớ những hôm over9 ở nhà 1 đứa nào ấy chỉ để cùng tắt đèn, phá đảo 1 game kinh dị hay xem 1 bộ phim rùng rợn :))). Tiếng cười, sự hồn nhiên ngay ấy mới tuyệt vời làm sao...

Mà nghĩ lại thời gian vs anh em LNĐ có lẽ cũng là 1 trong những quãng thời gian đẹp nhất mà mình từng có. Khi cuộc sống chưa phải vướng bận chỉ lo học hành và toàn bộ thời gian còn lại là cùng với những người bạn, người anh em mà bản thân luôn xem là 1 gia đình. GG (Guilty Gear) thực sự mang đến cho tôi nhiều thứ, ngay cả cuộc sống hiện tại cũng vậy. Nếu không biết đến GG và gia nhập GGG thì có khi bản thân giờ cũng không biết được đang làm gì ở phương giời nao :))) Nhưng hơn hết, cái addict nhất mà GG mang lại đấy chính là cảm giác chiến thắng và cả khi ..  thất bại.  Thật sự đến giờ mình vẫn gắn bó với fighting game đơn giản chỉ vì muốn tìm lại cảm giác ấy,  cái cảm giác những dây thần kinh toàn cơ thể căng lên tột độ, cơ thể như cảm nhận được từng hơi thở và nhịp tim và đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng. Cứ như chỉ cần 1 va chạm nhẹ sẽ lập tức vỡ tung ra vậy. Khả năng tập trung cao đến mức hoàn toàn ko thể biết được xung quanh đang diễn ra thứ gì khác ngoại trừ đối thủ ở trước mặt. Nó thật sự mang đến cho mình cảm giác "được sống" chân thực nhất có thể vậy.






















Cơ thể luôn có 1 cơ chế tự động chữa lành những vết thương, cả thân thể lẫn tâm hồn. Có lẽ cũng đúng thật ... khi phải xa rời 1 thứ yêu quý gì đấy, bản năng lại nhắc nhở cho tôi những thứ đẹp nhất đã từng trải qua mong có thể phần nào vớt vát đi nỗi buồn ấy...

Đôi khi cũng muốn sống vô tình, lạnh lùng và chỉ để ý đến những gì mà xã hội bt sẽ ngoái đầu lại. Nhưng rõ ràng đấy ko phải là route mà tôi đã bấm nút chọn khi vào game ...

Sau chuyện ấy càng làm tôi tin vào điều mình đã chọn. Rằng cuộc sống này chỉ là 1 vòng tròn ..

Những ngày mà mẹ có thể yên tâm vứt lăn lóc tại nhà những người họ hàng xa lắc cả tháng trời mà bản thân tôi đến h vẫn còn chưa hiểu rõ quan hệ như nào ...

Shock văn hóa là 1 khái niệm khi bản thân gia nhập vào 1 xã hội, cộng đồng với những thước đo giá trị con người khác hẳn trước đó. Mà sau đấy là cuộc chiến giằng co giữa việc bản thân.

Có lẽ những ngày thu với ánh nắng trưa hiu hắt, nhẹ nhàng cuốn theo những chiếc gió dịu dàng đã là những gì mà cuộc đời tôi luôn tìm kiếm. Chỉ khi được đắm mình trong thứ ánh sáng ấy, tôi mới nhận ra rằng bản thân vẫn đang sống, rằng vẫn đang có 1 thực tại vẫn xảy ra xung quanh. Thổi hồn cho đôi mắt luôn mặc định ở giá trị xa xăm vô cảm này vậy.

Có 1 sự thực là rất ít khi tôi cảm nhận được bản thân đang sống. Cuộc sống chỉ như 1 vòng lặp gần như vô cùng. Với những sự kiện cũng như giá trị N được thiết lập để đến khi thỏa mãn 1 điều kiện nào đấy sẽ tự động phát sinh mà thôi.

Bản năng mang cho tôi nhiều thứ, là lá chắn của tôi trước những muộn phiền, ức chế. Nhưng cũng cơ hồ làm bản thân dựa dẫm quá nhiều và đánh mất cảm giác "sống" thật sự. Giờ đây. muốn cảm nhận được "bản thân", để biết rằng mình thực sự đang sống. Tôi phải nháy mắt và đưa chúng về 1 nơi, cảm giác và đánh giá những thứ xúc quanh và 1 cảm giác khác lạ nào ấy trải qua đầu mang đến cho tôi suy nghĩ: "à tôi vẫn đang sống"

  Những người bạn thân luôn bảo tôi là 1 người đa cảm hay trẻ con quá ... Đơn giản thì vì bên cạnh họ tôi mới cảm giác được đang sống thật thôi. Chỉ những lúc ấy, dẫu vui hay buồn tôi mới cảm nhận được bản thân đang sống thực sự chứ k phải chỉ là 1 con búp bê vô cảm, lặc lờ trôi theo những dòng lệnh đã định sẵn.

Dù cuộc đời có thể không thực hiện được mong ước này, nhưng bản thân cảm giác đã mắc nợ nhiều lắm. Cám ơn vì đã chấp nhận và cho tôi cảm giác được sống nhiều hơn thế.

Sunday, September 18, 2016

Chương 1: Qua những mùa nắng

7:43 PM
Qua những mùa nắng, vốn là fanfic 6927, viết từ khoảng tầm 4 năm trước, khoảng thời gian lúc nào cũng tràn ngập những ý tưởng và mong muốn viết ra được cái gì đó. Cảm xúc chỉ đơn giản là khi đơn độc một mình trong một tòa lâu đài lộng lẫy. Đây có lẽ là câu chuyện mà mình viết nhanh nhất, như thế mọi hình ảnh của tòa lâu đài đã ở sẵn trong đầu và mình chỉ việc viết nó ra. Nhưng như đa số fic viết dựa trên cảm xúc khác, khi không có cốt truyện để triển khai mình lại không biết viết gì nữa. Nên lại đành bỏ ngỏ và trở thành những câu chuyện dang dở. Nếu có thể trở thành một phần ý tưởng cho một câu chuyện khác, thì tốt biết mấy.
- Trích lời tác giả chính, mị chỉ cướp lại bài này để  câu view và chương 2 của mị ko thành trẻ hoang thôi :)))




 Khi tôi bắt đầu ý thức được, thì đã thấy mình đang ở trong một tòa lâu đài lạ hoắc. Tôi không biết bằng cách nào hay như thế nào mà tôi ở đây, tất cả những gì còn sót lại trong đầu không gì ngoài trống rỗng, kể cả cái tên của mình. Tòa lâu đài rất rộng lớn, nhìn từ ngoài vào nó có thể trông như một cung điện cổ kính hay lộng lẫy hay đáng sợ u ám gì đó, nhưng tôi không biết được, vì chưa bao giờ tôi tìm thấy lối ra khỏi được nơi này. Sáu tầng lầu, mỗi tầng chín phòng ốc, mỗi phòng rộng đến mức đủ để rinh nguyên một ngôi nhà mười người đặt vào. Trông như nó đã bị bỏ hoang từ lâu lắm, mạng nhện chăng mắc ở bất cứ chỗ nào có thể chăng mắc, những lớp bụi phủ dày ngập đốt ngón tay. Không khí luôn ẩm ướt và thoảng ngai ngái mùi rêu xanh đang bám đầy trên những bức tường tróc lở. Cửa kính sắp vỡ luôn đóng chặt, nhưng không có chốt mở hay cách nào để mở ra. Chỉ có một ô thông gió ở tuốt trên cao cho chút gió từ ngoài vào, ánh sáng lỗ chỗ từ ngoài rơi xuống như mắt lưới, luôn trong tình trạng mờ mịt nhạt lếch chỉ vừa đủ để nhìn đường. Và ở đây hoàn toàn không có hơi người hoặc bất kì sinh vật nào khác, ngoại trừ tôi.

 Tôi cũng đã thử nhiều lần tìm kiếm những gì còn có thể có ích. Nhưng ngoài căn phòng tắm rộng ngất róc rách tiếng nước chảy thì nơi đây hoàn toàn chẳng có gì chứng tỏ là thật. Những cây nến gãy rời hay chảy nhão vô dụng ở góc tủ, hoặc củi ẩm ướt đầy mốc trắng không có chút tác dụng gì cho việc phát sáng hay đun nóng, nhưng dù gì tôi cũng chẳng có gì để tạo ra lửa. Ở đây mọi thứ như bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, khái niệm về thời gian cũng như bị đóng băng, chiếc đồng hồ cổ ở gian chính là thứ duy nhất còn chạy giúp tôi còn ý niệm về âm thanh, điêu khắc tinh xảo, mặt đồng hồ là những con số La Mã, điểm mười lăm phút một lần. Tiếng chuông âm vang đến mọi ngóc ngách trong lâu đài.

 Những ngày đầu, tôi chỉ có việc là chạy ra chạy lại khắp lâu đài mệt nghỉ. Lớp sáng nhàn nhạt mờ như có như không, với những hạt bụi li ti trôi lơ lửng. Chủ nhân của tòa lâu đài này trước đây hẳn là một người rất cao quý và quyền thế. Tôi tìm thấy những phòng khách hết sức sang trọng với những đồ vật đều được mạ vàng. Phòng ăn với những dãy bàn dài ngất, vài cái giá nến và lẵng hoa vẫn chết lặng ở mặt bàn, buồn rầu cô đơn. Phòng thư viện trang nghiêm với rất nhiều những cuốn sách quý xếp trên giá theo thứ tự chữ cái. Vài căn phòng nhỏ cho người hầu. Và một căn phòng đẹp đẽ của một vị tiểu thư nào đó ở tầng ba. Chiếc chuông gió rung rinh bên cửa. Tôi lật lật thử những chiếc rèm hồng đăng ren dễ thương trên chiếc giường công chúa cầu kì bắt mắt. Một chiếc tủ cũng màu hồng kê gần giường. Một giỏ đồ chơi đầy những con thú bông và búp bê xinh xắn. Nhưng căn phòng đó cũng không níu giữ tôi được lâu. Những thứ đồ chơi nhanh chóng bị tôi vứt bỏ bừa bãi khắp phòng, với từng bộ phận bị bẻ gãy và xé rách. Nhưng chiếc gương đồng đặt ở trước bàn khiến tôi hơi chú ý, lấy đại miếng vải lau lau cho bớt bụi, tôi thấy một không gian giống hệt được phản chiếu lại trong gương. Vài bức tranh phong cảnh ở tường đối diện. Con búp bê bị tôi chơi chán quăng ở nóc tủ đầy mạng nhện. Vẫn giống như cách tôi nhìn trực tiếp. Nhưng nó như mờ mịt hơn, trầm buồn hơn, cô đơn và lạnh lẽo hơn. Và một tôi trong gương tầm năm tuổi, gầy gò, nhợt nhạt, đôi mắt hai màu đỏ xanh đối lập với ánh nhìn méo mó, và bộ quần áo trắng dính bẩn, hay do chiếc gương đã bẩn sẵn, vì nó còn chẳng đủ để hắt lại những tia nắng trôi. Mọi thứ ở đây đều như toát ra một hơi thở lạnh lẽo, và u ám.
Tôi không quá ngạc nhiên rằng tại sao mình không ăn mà vẫn còn tồn tại, vì nếu cần ngạc nhiên thì tôi đã có rất nhiều chuyện để ngạc nhiên rồi. Nhưng đôi ba lần, tôi vẫn muốn thử ăn, lục lọi đồ trong tủ bếp, nhưng mớ bắp cải hay dăm củ su hào cứng ngắc đầy bụi đều khiến tôi phải nghi ngờ. Cuối cùng tôi cũng tìm được vài đồ gói, chọn lấy vài thứ mà hạn (có lẽ đã hết) gần đây nhất. Không có lửa nên ăn sống, cũng chẳng sao. Tôi là người, và một người thì ai cũng cần đồ ăn để sống. Nhưng ngay sau đó, tôi liền nôn thốc nôn thoái mớ lương khô hay mì sống gì đó chỉ mới lọt qua cổ họng ra ngoài bằng sạch, dạ dày như cứng đơ và dịch vị khô khốc. Nôn ra hết chỉ thấy một đống thứ bị nhai nát vụn chứ hoàn toàn không thấy gì có vẻ giống như đã trải qua quá trình sinh học cơ bản nghiền nát thức ăn của cơ thể.

 Không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi đã khám phá hết các phòng, từng ngóc ngách của lâu đài, không còn gì nữa thì thời gian bắt đầu trôi qua một cách nhàm chán đến đáng sợ. Cả ngày hoặc ngồi thừ trong căn phòng tự chọn là của mình (căn phòng mà tôi ở đầu tiên khi nhận thức, nhỏ cỡ phòng của người hầu). Hoặc tôi cũng chỉ biết đi đi lại lại mấy cái phòng ốc, lên lên xuống xuống vẫn chỉ ngần ấy cái cầu thang, đến mức giờ nhắm mắt tôi vẫn có thể đi lại khắp tòa lâu đài. Và tự bày trò tự chơi. Nhà tắm có cái bể to như cái ao, như thế cũng đủ tôi giết thời gian bằng việc bơi qua bơi lại đến khi da gà nổi lên hết cả. Rồi vẽ bậy lên những bức tranh treo khắp phòng. Hoặc sẽ cố kiên nhẫn ngồi chơi xếp các mảnh ghép từ một bộ đồ chơi tôi lấy từ phòng nào đó. Thiếu đâu đó vài mảnh nhưng khi gần ba nghìn mảnh ghép được xếp lại, là một bức họa một người phụ nữ, môi hơi nhếch lên như đang cười. Là bức họa Monaliza của danh họa nổi tiếng Leonardo Da Vinci, tôi biết được điều đó qua một cuốn sách ở thư viện. Tôi chăm chú nhìn nó suốt một tiếng. Đó là bức họa đẹp. Nhưng nụ cười và gương mặt nàng là những mảnh ghép chắp vá lại, còn vài lỗ hổng, những nét góc của mảnh ghép đan xen nhau như mắt lưới, khiến nụ cười của nàng trở nên méo mó đến thảm hại. Và tôi phá nát “công trình” suốt ba ngày đó, hất những mảnh ghép xuống gầm giường, không chút ngần ngừ.

 Khi những trò chơi đã hết, tôi nghĩ đến những trò khác, như phun nước khắp nhà cho nó sạch hơn một chút. Không vui lắm nhưng ít nhất tôi cũng có việc để làm. Như lau sạch đám cửa kính cho ánh sáng hắt vào nhiều hơn. Nhưng tôi không thể lau được mặt bên kia của cửa kính, nên vẫn chỉ thấy lờ mờ màu xanh của những tán cây ngoài kia. Kiếm một cái thang và leo lên nhòm qua ô cửa thông gió, mấy lần suýt ngã, nhưng những gì nhìn thấy khiến tôi ngỡ ngàng. Đó là những màu xanh ngút ngàn trải dài vô biên. Lâu đài này dường như nằm trên một ngọn đồi. Nhìn ra ngoài là thảo nguyên tràn nắng, những cái cây già cỗi xanh rì, che chở cho những mầm xanh non bên dưới. Thảm cỏ mịn. Gió thơm. Trùng điệp đằng xa là những dãy núi nhấp nhô. Và bầu trời xanh thẳm. Là những ánh sáng rực rỡ và đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy. Tôi ngồi hàng giờ liền như vậy ngắm nhìn thế giới ngoài kia, tự hỏi ngoài đó, vượt qua những ngọn núi đằng kia, còn có những gì.

Qua những ngày nắng đẹp hiền hòa của một thảo nguyên bình lặng. Sự bình yên trở nên trống rỗng và đáng sợ, và vì cũng nhiều hơn, những lúc tôi buộc phải tự hỏi, tôi là ai, và tại sao tôi lại ở đây.

Thursday, September 8, 2016

Chương 2: Lâu đài, tôi và Koro

9:31 PM

.... 1 ngày, chán ngán và buồn bã tìm kiếm lại những gì có thể đã bỏ sót .... Tình cờ tôi để ý đến 1 cánh cửa nhỏ ở góc cuối hành làng tầng 3. Nơi xa khuất với tầm mắt và ít được chú ý đến nhất, nơi mà có lẽ ngay đến cả sự rực rỡ của bình minh và ấm áp của hoàng hôn cũng còn hiếm khi viếng đến. Cánh cửa ấy nằm lấp khuất sau ánh sáng và bóng của 1 chiếc đại kỳ to lớn, bên dưới những chiếc gia huy kì lạ dc treo ở hầu hết những cây cột lớn chống đỡ lâu đài này. Phải đến thật gần tôi mới chợt nhận ra nó chỉ là cảnh cửa của 1 chiếc tủ nhỏ. Chiếc tủ ấy chỉ cao hơn nửa người của tôi 1 chút, cảm giác như nó chỉ để lưu giữ lại đồ dùng lau dọn của những người gia nô... Nhưng kì quặc là trên cánh cửa móc với đai khóa lại ko hề có 1 cái ổ khóa nào. Thứ duy nhất thay vào đấy, giữ cho cánh cửa khép vào chỉ là 1 dải vải màu vàng nhạt, điểm xuyến bởi những bông hoa màu hổng và đỏ. Nhìn nốt buộc vụng về và màu sắc của dải vải làm tôi liên tưởng đến nơi giấu đồ của 1 cô bé ... Và tất nhiên là ko phải chờ đến 1 lời nhắc nhở, tôi háo hức tháo tung mắt buộc của dải vải, kéo hẳn ra nó rời ra khỏi móc khóa của bức tường...

Ở phía sau cánh cửa tủ là 1 con búp bê rất lớn được đặt rất ngay ngắn, ngồi dựa vào cạnh phải của chiếc tủ. Bên cạnh nó là 1 con búp bê nhỏ xinh khác, với đôi tai dài xếch lên được đặt đối diện với con búp bê lớn. Ở giữa chúng là 1 cây nến đã cháy lụi hết, chỉ còn lại trơ trọi những giọt sáp nến đã đông cứng lại, phủ trên mình 1 lớp bụi dày xám xịt. Cứ như ai đó không muốn chúng phải cô độc và thiếu ánh sáng trong 1 tgian dài vậy... Nhẹ nhàng nhấc bổng con búp bê lớn kia ra khỏi chiếc
tủ nhỏ. Tôi mới để ý rằng nó cũng cao lớn không kém tôi là mấy, thậm chí còn cao hơn tôi 1 chút. Con búp bê ấy với thân hình rất đáng yêu, đôi tay mềm mại cùng với những ngón tay tròn xoe múp máp. Khuôn mặt của nó trông cũng rất kì lạ với 2 con mắt lúc nào cũng nhíu lại kèm theo 1 nụ cười làm 2 cái vành miệng cong vút lên (như này này .. =v= ..). Cổ nó thắt 1 chiếc khăn dài trắng muốt với những hoa văn vuông cạnh, vắt ngang qua vai và phủ gần như hết khủy tay bên trái trông cứ như 1 kị sĩ vậy...
.....................................................


-------------------------------------------------------------

Đã rất lâu rồi... Tôi chưa bao giờ cảm thấy có 1 thứ gì muốn viết và cần phải viết như vầy. Có lẽ vì tôi muốn viết tiếp "câu chuyện đấy" ? Cũng có thể! nhưng càng dấn sâu vào, tôi mới biết rằng tôi chỉ đang muốn viết tiếp câu chuyện về bản thân mình dưới những hình ảnh và cảm nhận khác nhau mà thôi. Những cảm nhận mà tôi đã từng được hạnh phúc trải qua. Vì suy nghĩ, sự đơn độc trong 1 lâu đài, sự tự do khám phá và nỗi niềm mong muốn có thể đến với những thế giới mới trải dài trên màu xanh của bình nguyên. Sự rạng rỡ của mặt trời qua hồ nước mà bản thân chỉ có thể nhìn qua khung cửa đã rất, rất nhiều lần rồi xuất hiện trong những giấc mơ và những buổi chiều mưa đơn độc qua khung cửa sổ vậy.   (10/09)
-------------------------------------------------------------

 ....
 Bỏ hết mọi suy nghĩ và thắc mắc về Koro ra khỏi đầu,"Kou ... kou ... ko .." con búp bê bước lên trước vài bước và ngoái nhìn lại tôi cùng với từ duy nhất mà nó có thể nói: "Kou..!". Tôi hiểu ra rằng nó đang muốn tôi đi theo nó.. Lẽo đẽo bước theo sau lưng con búp bê với những thắc mắc và câu hỏi không tài nào giải đáp được. Dù gì thì với sự tò mò và hiếu kỳ của mình, tôi chắc rằng đây sẽ là 1 trải nghiệm thú vị thay thế cho những ngày buồn tủi vừa qua...

 Con búp bê dẫn đường như nó am tường tất cả các lối đi ở đây vậy. Lối đi này dẫn đến căn bếp của tòa lâu đài, nơi đã lâu tôi không đến, khi đã không còn tìm thấy bất kỳ thứ gì khả dụng ở đây nữa. Con búp bê đi đến bên 1 cỗ tròn bằng đá với những chữ cái được khắc đối xứng trên dưới, xen kẽ với nhau mà tôi không thể hiểu nổi. Dòng trên được khắc 3 chữ cái "D" .. "S" .. "N" và ở dưới là  "A" .. "A" và 1 chữ cái dài ngoằng như "I" hoặc "L" gì đấy... Con búp bê nhẹ nhàng xoay cỗ đá như xoay 1 chai nước vậy. "Cạch, cạch, cạch ... " mở tung ra ở bên cạnh là 1 chiếc tủ to lớn mà bấy lâu tôi vẫn nghĩ là 1 bức tường được đặt cấn đối ở ngay giữa căn phòng.

 Ở bên trong chiếc tủ là những dải thịt đỏ sẫm, to và còn muốn dài hơn cả người tôi nữa. Kế đó xếp những chiếc bánh màu trắng xanh với hình thù rất bắt mắt. Và còn vô vàn những thứ khác. Tất cả chúng đều được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng dịu mát của những viên đá gắn ở phía trong mặt tủ.

"Kou!" Con búp bê sau khi mở xong cánh cửa tủ quay sang nhìn tôi. Rõ ràng nó muốn tôi ăn thử những thứ trong đây đây mà ... Nhẹ nhàng bẻ 1 mẫu nhỏ của những dải thịt đỏ, rùng mình khi nhớ lại cảnh nôn thốc và quặn thoắt của dạ dày trước ấy. Tôi dè chừng đưa mẫu thịt vào miêng khẽ nhai. 1 cảm giác   Nhắm mắt nuốt ực vào và chực chờ sự phản ứng của dạ dày như những lần trc. Những không. 1 cảm giác cay nồng pha lẫn với ngọt ngào khẽ lan trong miệng và trôi tuột ngang qua cổ họng.

1 chút hân hoan và vui sướng khi đã khám phá ra những thứ ..

Dạy món trứng cuộn với những bông cải

Đôi mắt nó mở tròn ra, cái đầu nghiêng hẳn qua 1 bên như 1 đứa trẻ đang ngạc nhiên trước 1 thứ lần đầu tiên gặp phải vậy.

Ánh mắt vui mừng, tôi nghĩ ra rồi. Đặt tay lên đầu nó, mặc cho con búp bê  có phát ra tiếng kêu yết ớt như có vẻ không cam chịu đi nữa .. "kou ?" tôi vẫn thầm khẽ nói vs 1 nụ cười tươi rói trên miệng: từ nay tên của mày sẽ là Koro nhé ...



----------------------------------------------------
"I have to remind myself that some birds aren't meant to be caged. Their feathers are just too bright. And when they fly away, the part of you that knows it was a sin to lock them up does rejoice. But still, the place you live in is that much more grey ..." - Stephen King


----------------------------------------------------



Từ hôm đấy, có thêm 1 người bạn là Koro. Tôi đã ko còn là người duy nhất trong lâu đài này nữa. Những trò nô đùa cũng đã được nâng cấp lên 1 tầm cao mới. Những bộ váy áo là lượt, rực rỡ màu sắc từ căn phòng cô công chúa nhỏ kia. Mà trước h tôi vẫn ngần ngại không buồn chạm đến, đều dc lần lượt bận lên người Koro dù nó có muốn hay ko nữa. Ngắm nhìn và bật cười Koro đang phải khó nhọc vật lộn để có thể chập chững đi lại với chiếc váy màu hồng phấn với tà váy trải dài trên mặt đất kia... Tôi thầm nghĩ có lẽ nếu tôi mặc chúng lên thì cũng sẽ không tệ lắm đâu. Nhưng suy nghĩ ấy rồi nhanh chóng vụt tắt khi tưởng tượng đến bản thân mình trong vóc dáng 1 cô nhóc tiểu thư nào đấy với nụ cười lúc nào cũng dè dặt và sự tự do có thể chạy nhảy, nô đùa theo ý muốn giờ đã là 1 điều xa xỉ.

Koro rất giỏi lắng nghe và rất thik mỗi khi nhìn tôi vẽ ra bất kỳ 1 thứ j đó. Nó có thể ngồi yên cả giờ liền chỉ để ngắm nhìn những nét bút nguệch ngoạc của tôi.  Những cuốn sách cổ tik mà nội dung tôi có thể đọc lại vach vách giờ như có thêm kịch tính đến lạ kỳ mỗi khi tôi đọc cho Koro. Nó rất thích và cũng rất chăm chú lắng nghe những câu chuyện mà tôi kể. Nhưng sẽ co rúm lại và ngoảnh mặt ra sau run rẩy mỗi khi tôi bất thình lình lên giọng ở những trường đoạn có chút rùng rợn nào đấy. Bật cười rã rượi vì phản ứng của Koro nhưng rồi sau ấy, tôi lại phải mất 1 lúc để dụ khị nó có thể tiếp tục nghe tiếp câu chuyện :))


Koro có lẽ không phải được tạo để bơi, đôi mắt hình =v= của nó nhíu hẳn vào trong đến mức không thể nhận ra khuôn mặt. Nó có thể nắm tay, bơi theo bên cạnh tôi hoặc men theo thành bể ... nhưng mỗi khi tôi cố tình thả tay ra thì ọc ọc có lẽ là tiếng động cuối cùng phát ra từ Koro mà tôi còn nghe thấy... -_-)

Góc sân rộng lớn ngay cạnh mặt hồ trong lâu đài luôn là nơi để tôi và Koro có thể thỏa thích nhảy nhót theo những giai điệu ngẫu nhiên. Âm nhạc luôn được phát ra từ những khối kim loại nhỏ được đặt trên mặt hồ. Những vũ điệu mà tôi và Koro nhảy múa thường là những động tác nhớ được từ những cuốn sách hay đoạn phim mà chúng tôi đã dc xem qua ở thư viện trong tòa lâu đài. Ở đó có rất nhiều tư liệu miêu tả các điệu nhảy khác nhau. Chủ nhân trước của tòa lâu đài này chắc hẳn cũng là 1 người rất yêu thích các giai điệu vậy... Từ những hình ảnh cặp đôi ôm lấy đôi bờ vai, đưa đôi bàn tay đan xen, nắm chặt ra phía trước. Du ương, đung đưa theo điệu nhạc. Cho đến những con người kỳ lạ với chiếc quần rộng quá khổ, cầm trên tay những thanh gỗ kỳ lạ liên tục va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh rất đỗi vui tai hòa với tiếng nhạc hùng hồn đầy khí thế. Tất cả họ đều có điểm chung là khuôn mặt luôn ánh lên niềm vui và sự hạnh phúc ngập tràn ...

 Dường như tôi ko phải là 1 đứa nhóc dc sinh ra với chiếc thìa bạc ngâm trong miệng hoặc tôi đã phì nhổ nó đi từ lúc nào ko hay rồi. Vì dù rất thik trêu chọc Koro nhưng có lẽ nếu so sánh về sự vụng về, tôi phải hơn nó đến hẳn mấy bậc. Và mỗi khi thế, chiếc khăn trắng luôn vắt qua vai Koro luôn ở đấy, là thứ phải hy sinh để giúp tôi lau chùi khuôn mặt lem luốc, hoặc những chiến tích nghịch ngợm diễn ra hàng ngày của mình. Điều kỳ lạ là chỉ duy nhất chiếc khăn trắng ấy trên người Koro dù tôi có đánh dấu hay làm bẩn nó thể nào đi nữa thì ngày hôm sau nó sẽ vẫn trở lại nguyên trạng... vẫn màu trắng tinh khiết với những hoa văn vuông vắn ấy.


Trong tất cả những trò nghịch ngợm thì trốn tìm dường như luôn làm Koro thống khổ nhất. Cũng có phải tôi không chịu làm "it" đâu. Nhưng mỗi khi ấy, tôi luôn dễ dàng tìm thấy Koro nấp sau những tấm rèm che cửa hay ~ cánh cửa tủ to oạch, để lộ và lấp lo đôi chân mủm mỉm cứ như rằng nó lo sợ tôi không thể tìm được nó vậy. Trong khi ấy, mỗi khi phải đi tìm tôi, Koro luôn phải vật lộn hết sức mới có thể tìm thấy nơi trú ẩn mà chỉ có 1 con bé quỷ sứ như tôi mới có thể  nghĩ ra được :))



Ngắm nhìn ánh trăng, bầu trời rộng lớn và những đám mây rực rỡ giữa ~ ánh sáng lộng lẫy điểm xuyến từ những chòm sao. Tôi ước rằng mình có thể quên đi hết mọi chuyện, bỏ mặc những thứ mà 1 cuộc sống thường nhật phải lo ngại, được ở bên Koro mãi mãi. Được ôm chặt lấy hình bóng yêu thương này, c




----------------------------------------------------------------
... để có thể có cảm hứng viết nốt những dòng còn lại... Cuối cùng Sora no Kakera vẫn là bài tuyệt vời nhất, có vocal thì cũng rất hay cơ mà tình cờ 1 lần nghe phiên bản instrumental thì cảm giác sâu lắng, ấm áp quyện với 1 nỗi buồn hay 1 thứ j đó đau đáu lại làm mình nhớ mãi. ... Mỗi lần nghe chỉ nhớ đến Zatch Bell và những lần chia tay đầy nước mặt...


----------------------------------------------------------------

..........

Hình ảnh bắt đầu lộn ngược lại và sau đó dần nháo loạn lên. Có vẻ như chiếc máy quay không được đặt vững trên bàn và bắt đầu rơi xuống. Khẽ đảo qua lại, những hình ảnh trên chiếc màn chiếu bắt đầu dần được định hình. Nheo mắt để quen với ~ hình ảnh chập chờn ấy, tôi nhận ra được ngay bóng dáng quen thuộc đang đập vào mắt kia. Koro! ... nó đang ngồi yên giữa căn phòng. Bộ lông của nó vẫn vậy, nhưng trông trắng xóa và trông mịn màng hơn.. Chiếc khăn vắt bên vai thì vẫn còn y nguyên những nếp gấp  Nhưng kỳ lạ thay, trên khuôn mặt nó không hề ánh lên 1 chút biểu cảm nào, cứ như lần đầu tiên, lúc mà tôi tìm thấy nó ở trong chiếc tủ vậy... Dần dần, 1 hình ảnh khác xuất hiện. 1 cô bé đến gần Koro và ôm chầm lấy nó từ phía sau.....

Trước khi bị kéo đi trong những tiếng ì ầm như tiếng đang gió đang dần to lên như muốn thúc giục vậy.

Tôi ngồi đấy, cảm giác như bản thân là cô bé kia. Nhìn 2 hình ảnh bất động như muốn thời gian ngừng đọng lại

hay chỉ để cơ thể có thể ghi nhớ lại hơi ấm và xúc giác ở những nơi đôi vòng tay và chiếc cằm nhỏ bé có thể đặt dc lên bóng hình trắng xóa kia ... Cứ như chỉ cần sơ ý thả ra thì hơi ấm trong vòng tay này sẽ mãi mãi tan biến vậy

Rồi bỗng nhiên trên bộ lông trắng muốt của Koro xuất hiện những bóng nhỏ

Để lại hình ảnh duy nhất là căn phòng trống trải

Ôm Koro chạy đi

1 lúc sau vẫn cô bé ấy 1 chiếc nến cũng 1 con búp bê nhỏ khác ...

----------------------------------------------------------------

----------------------------------------------------------------

1 ngày nọ, vẫn như mọi ngày. Tôi dựng chiếc thang đặt lên 1 ô thông gió của tòa lâu đài để ngắm nhìn ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn bình nguyên ...

Bỗng nhiên 1 giọt nước đập lên khung cửa và chảy dài xuống. Rồi tiếp theo đó là 2, 3 hạt khác thi nhau trải những lằn dài trên khung cửa. "Mưa! mưa rồi!" .. Tôi chợt thốt lên.  Cơn mưa đầu tiên kể từ khi tôi nhận thức ra bản thân ở lâu đài này... Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại và tiếp theo đấy là những tiếng rả rích dần to lên từ sự va đập của những hạt mưa rơi lên những tán lá và vách tưởng ngoài kia...

... Ánh sáng xuyên qua những khung cửa hắt vào góc hành lang nơi tôi và koro đang mệt mỏi nằm ì xuống, dựa lưng vào góc tường. Hành lang tối kịt nhưng lại được chiếu rọi bởi những dải sáng vắt ngang qua khung cửa sổ càng làm khung cảnh thêm mờ ảo. Lười nhác nhấc đầu gối lên góc của 1 chiếc đại kỳ to lớn đã mục giá đỡ mà rơi hẳn xuống.... Bất giác tôi nhìn qua Koro. Koro vẫn ở đây, nó vẫn ở bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn nó mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng hiền hòa của mặt trăng đang đan xen với những chớp nhoáng của giọt mưa vụt qua kia. Ánh mắt dịu dàng pha lẫn 1 chút khoan khoái làm tôi cảm giác Koro như đang muốn hòa nhập vào không gian và cảnh vật trước mắt vậy.

Khẽ nghiêng người dựa vào vai phải của Koro, kéo chiếc khăn trắng muốt của nó phủ lên mình. Chăm chú lắng nghe tiếng động của những giọt mưa, tôi mới bắt đầu cảm nhận dc sự yên tĩnh và bình yên đến kỳ lạ ấy. Hơi nước giải phóng sự mát mẻ làm cho không gian thoáng đãng 1 cách kỳ lạ. Cơ thể có thể dễ dàng cảm thấy hơi ấm từ bất kỳ chỗ tiếp xúc nào của làn da. Nhưng cũng vô tình cảm nhận được luôn sự tĩnh mịch của không gian ..                        Vô thức đưa bàn tay lên chạm nhẹ và mân mê dải sáng trước mặt rồi vội vàng thụt hẳn lại như không muốn phải tiếp xúc với thứ ánh sáng ấy quá lâu vậy.. Có lẽ bóng tối mới thực sự là nơi dung chứa tốt nhất ...
..............................................................


Cánh cửa đấy, tôi ngạc nhiên vì ko biết nó đã tồn tại ở đây k biết bao lâu rồi.

Cánh cửa chỉ hé mở đủ rộng để 1 đứa trẻ như tôi có thể lách quá...

Bọn trẻ đang chơi đùa ...

Bình nguyên xanh mướt vẫn trải dài đến chân trời

Cánh tay của nó ...

K phải koro ko muốn ra ngoài mà nó ko thể ra ngoài. Nó làm tất cả những điều này chỉ để dẫn tôi đến cảnh cửa duy nhất mở ra với thế giới bên ngoài ấy.

Ánh mắt nó bối rối nhìn tôi.

Điều thắc mắc là tại sao nó lại làm vậy. Nếu số phận của nó là gắn chặt và ở lại lâu đài này mãi mãi vậy thì tại sao chứ. Nó không muốn tôi ở lại cùng nó sao ? nó không muốn tiếp tục chăm sóc tôi nữa sao ? Nó không muốn chúng tôi có thể tiếp tục vui cười và ngắm hoàng hôn bên nhau nữa sao ... ?

Lâu đài đã biến mất và cả Koro cũng vậy.


----------------------------------------------------------------

----------------------------------------------------------------


"Kou .." tôi giật mình quay lưng lại, đôi mắt hướng nhanh về phía giọng nói vừa vang lên. Nhưng ... vẫn ko có gì cả. Thay thế cho bóng hình mà tôi mong đợi chỉ là 1 dải cỏ xanh nằm dưới 1 khung trời trải rộng, đang thoáng lấp lánh những ánh hồng từ mặt nước xa xăm, dc tô vẽ bởi hoàng hôn đương buông xuống kia. Từng dải nắng cuối cùng của 1 ngày chiếu rọi lên khuôn mặt và ~ giọt nước mắt. Rất, rất nhanh thôi... tôi nhận ra rằng có 1 sự thật là Koro của tôi đã không còn ở đây nữa... Khung cảnh trước mắt là những gì mà nó muốn mang lại cho tôi.... Đôi mắt đau nhói với những giọt nước  ứ đọng, chỉ chực chờ tuôn ra... Bất chợt 1 bàn tay nắm lấy lòng bàn tay tôi. Vẫn cảm giác ấm áp đó, nhưng ko phải của Koro mà là 1 đứa trẻ với mái tóc dài, đen nhánh. Nó hiền hòa mỉm cười và ôm chặt lấy tôi. Những đứa trẻ khác cũng vậy ... cho đến khi sự rung bật trên cơ thể tôi ngừng hẳn lại....

.................................

Phải đi thôi, tôi đã không còn cô đơn nữa rồi. Nhẹ nhàng đưa dải vải áp lên má, nhẹ nhắm mắt cảm nhận lấy chút hơi ấm còn lưu lại ... Khẽ cúi đầu liếc nhìn lại 1 lần nữa, nơi đã từng có 1 tòa lâu đài to lớn ở kia. Nơi mà bây giờ chỉ còn là những thảm dài xanh mướt đang khoan khoái chuyển mình trong làn gió mát dịu và những ánh nắng dịu dàng... Mỉm cười quay đi, tôi biết chắc rằng sẽ có 1 ngày tôi và Koro sẽ còn gặp lai nhau ....


-FIN-
















.. cánh cửa dần khép lại, thu nhỏ những khoảng không đang được chiếu sáng, cho đến khi chúng hoàn toàn bị che khuất. Phảng phất chỉ còn lại 1 sự tĩnh mịch, u ám trong không gian nơi Koro đang đứng. Khuôn mặt nó vẫn vậy, vẫn nụ cười ấy, nhưng giờ đây như có thêm 1 chút vô hồn thấp thoáng. Đối diện với cánh cửa đã khép kín như chưa từng mở kia, trong căn phòng như chưa từng được thổi những luồng khí mát mẻ, ấm áp. trải dài bên ngoài không gian chỉ ngăn cách bởi 1 cánh cửa ấy. Những vệt xám dài dần xuất hiện, lằn sâu trên bộ lông của khuôn mặt nó ... Và cứ như vậy, Koro đứng yên, cho đến khi những vệt xám ấy dần khô đặc, cho đến khi bộ lông của nó đủ khô để không thể nhìn thấy dấu vết của những lằn sâu từng xuất hiện ấy nữa ... Nó nhẹ nhàng quay đầu, bước những bước chân chậm chạp. Koro đi, tiếp tục đi trong lâu đài mà giờ đây như mất hẳn sự sống, sự náo nhiệt từng có mà với nó đã như là 1 cái gì cố hữu đấy. Đi, nó đi không định hướng, quay lại những nơi, những góc khuất mà ở đấy đã từng có 1 hình bóng khác xuất hiện. Lặng nhẹ nhìn ngắm lại rồi lại rảo bước. Cứ như thế, cho đến khi gần như toàn bộ lâu đài đều có bước chân của nó. Cho đến khi nó quay lại đấy - chiếc tủ nhỏ dưới lá đại kỳ. Nơi nó đã từng được mang ra, nơi nó đã từng được thổi hơi thở để có thể lại đứng lên. Nhẹ mở nhìn lại không gian bên trong chiếc tủ. Con búp bê nhỏ đã bị lấy đi nhưng vẫn còn đó chiếc nến đã cháy tàn chỉ còn mỗi sáp nến trơ trọi dưới lớp bụi dày xám xịt đang phủ khắp. Nó nhướng mình bước vào nơi mà nó từng ngồi dấy, nơi có lẽ là thuộc về nó đấy. Khẽ ngồi xuống và khép cảnh cửa lại. Ánh sáng dần tắt trên khuôn mặt nó cho đến khi tàn lụi hẳn. Ở bên ngoài, 1 dải vải trắng với những văn tự đen dần xuất hiện buộc chặt móc khóa của cánh cửa tủ. Đóng lại những thứ tưởng chưa như chưa từng được xảy ra .......

Monday, February 22, 2016

2015, Guilty Gear Gang, Shunki Mushi và Soái ca No Cape - Chương cuối

7:35 PM
Mị vẫn nhớ 1 thằng cha đeo mặt nạ làm giám khảo 1 cuộc thi bánh mì nào âý đã từng nói: "Tình yêu tồn tại dưới muôn hình vạn trạng.."  Vâng, và soái ca của mị cũng dzậy, anh xuất hiện dưới 1 hình thái không ai ngờ đến: "ca" bị bắt ở nhà trông em vì mẹ đi vắng :v Vâng, thực cảm động và đột phá cho 1 cảnh damsel in distress thường thấy trên màn bạc. Và thế là chỉ nhờ hơn dăm chục cú đt qua "ca" và ~ người bạn. Mụy đã có thể khoác trên mình bộ cánh SM đầy



Mắt hí hửng, cười đê tiện: "hí hí, Lần trc quẩy đông thế nên thiếu cái khố, su chiêng các loại ..uh thôi còn chấp nhận dc. Lần này ít vầy thì làm j có chuyện thiếu đồ dc chớ huehuehue". Chưa hết nhá! để chuẩn bị cho cái ngày định cái mệnh lày, mị đã ngậm cười lia đôi giài xì po hiệu ADIDAS hàng chính hãng made in china mua tại shop Đề Lường đã chạy 2 năm ra suối, hả hê tậu dzìa 1 em Converse hịn, trắng tinh khôi trông có vẻ na ná Tabi nhất òi :))) Đắm mình trong dòng suy tư ko nói nên lời -_-)!, tay mị vẫn bới tung cái túi áo vừa dc Sa-chan (chệ lít đờ thik mầu đỏ á - nom cực dễ xương luôn :3) phát lên: Này thì hakama này, này thì harpi này.... Sao ? áo ko có dây buộc á ? Haizz, chuyện nhỏ, kim băng - mị mang cả rỗ :3. Tiểu tiết thể này làm khó mị dc :)) Cuối cùng ước mơ nhỏ nhoi của mị cũng thành hiện thực òi... Mị đã dc mặc S&M full set rồi, muhahahahaaaa ..."

Ok xong xuôi hết òi, nào đến cái cổ giả ... Cái thứ khốn nạn mà lần trước đã ám ảnh mị trong Ake ko biết bn mà kể, nó đâu òi ... Bới ngang* méo có trong này, hay nó kẹp luôn với cái áo - cũng méo có nốt .... FUKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKKK

Thiếu điều chỉ muốn thét lên trong cái bốt nhỏ xinh ế: Cái cổ, lại không có coooooooooooooổ :(( :((
aghaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa............................................................

Thay đồ xong thất thiểu bước ra, lại dzô tình đối diện với Satan (chị leader thik màu máo -_-) nhìn qua trông hệt ác quỷ): mắt rưng rưng, tay chỉ chỉ cái cổ, ngầm ngùi: "Chệ ơi, cái cổ ...lại ko có cái cổ T^T". Vậy mà đáp lại chỉ là 1 tràng cười như ko biết ngày mai của đương sự luôn: "Hahaaaaaahahaaaa" Đậu xanh rau má! hết cả giận!...~(~_~)~


Ó roài, cuối cùng mong ước nhỏ nhoi trong năm đã thành hiện thực - dc quẩy SM full set

Và rồi soái ca lại xuất hiện. Lần này "Ca" hiển linh với .....
Nhẹ nhàng "ca" nói với ta: "Nàng" lấy cái "cổ" của ta mà xài. Ta ứ có thik đeo ó :v

 Trc sau ko quan trọng, mị chỉ muốn dc thực sự nhảy S&M đúng với tinh thần của nó 1 lần.

Saturday, February 20, 2016

2015, Guilty Gear Gang, Shunki Mushi và Soái ca No Cape - Chương 2

6:39 PM
GGG - Guilty Gear Gang
#nohomo

... Đôi lời trước khi vào bài... Thực ra đây là chương II trong 5 chương <hồi ức 2015> của mình viết vào đầu năm 2016 để tiễn biệt 1 năm 2015 đầy hoài niệm ... :'( prologue và 2 chương về yosakoi ko hiểu sao mình lại cảm thấy thoải mái đăng trên Insta trong khi kỉ niệm về GGG và chương cuối kể về biến cố lần đầu đi diễn yo thật sự k cảm thấy thoải mái 1 chút nào khi nghĩ về 1 người nào khác sẽ đọc dc ... (có lẽ cũng vì thế nên nó vẫn đang ở giai đoạn max dang dở để có thể publish, hoặc hide như hàng tỷ bài viết khác .. )



GGG - Hay còn được biết đến với tên gọi Guilty Gear Gang, đánh dấu sự sát nhập của 3 clan Guilty Gear lớn nhất HN ngày ấy. Là bang hội tập trung những bạn trẻ yêu thích dòng game đối kháng Guilty Gear, với 1 mục tiêu chung *chỉ tay lên giời: Phát dương quang đại đưa GGG trở thành bang hội về game đối kháng lớn nhất ;__;

 Vâng lý tưởng là vậy, và cũng đã có lúc GGG thực sự đã đứng trên đỉnh vinh quang của làng game fighting với số lương mem active ~80 (chưa kể số lượng các bậc tiền bối giờ đã đi ngoài ra nước hoặc đang trôi dạt phương trời nào + thêm các thành phần tự phát thi thoảng lại liều mình ném bomb khác). Năm 2007 khi internet còn mới chuyển từ dial-up sang ADSL và chưa có 1 CLB nào lớn như vậy thì GGG đã ghi dấu ấn rất mạnh đến cộng đồng game thủ HN nói chung. Thậm chí còn mạnh dạn đến mức bắt tay với các nhóm cosplay và mở gian hàng ở Sfes.



 Với số lượng mem đông đảo, vị trí hoạt động độc lập (trụ sở 95H Lý Nam đế, nơi diễn ra các buổi cháo hánh miễn phí thường nhật cho các con giời những ngày cơ nhở) và các giải thi đấu lớn diễn ra thương niên. Những tưởng với điều kiện lý tưởng và những con tim đầy nhiệt huyết, những ae GGG có thể mãi vui vẻ cùng nhau phát triển bang hội. Tuy nhiên (Vậy mà) đến những cuối năm 2012, với sự ra đi của chủ tịch Ky cùng với sự xuống dốc báo trước của phiên bản Guilty Gear XX#Reload (ắt hẳn là lẽ đương nhiên vì dù game có hay đến mấy, bạn cũng ko thể chơi liên tục 10 năm được .. ). Và rất nhiều sự thay đổi khác, mà cái chính theo cá nhân mình có thể dạn dĩ mà chỉ ra rằng là "lòng người"...



Mị biết đến GGG vào ~2005 và chính thức gia nhập vào tháng 7 2007 khi bắt đầu chăn gối .. à, khăn gói ra HN học ĐH từ ấy. Tình đến thời điểm viết bài này cũng đã ~9 năm giời chứ ít đâu. Kỉ niệm vui thì vô biên lắm =(((( Và trong đầu lúc ấy ko hề 1 chút hối tiếc nào khi bỏ ĐH chính quy để gia nhập GGG 1 chút nào ... Từ những hôm vật vạ ở cửa hàng cả ngày giời chỉ để ngóng có cạ chơi GG cùng đến đi bơi, đá bóng, xem phim, ăn phở cuốn (hôm nào sang hay anh Boss trúng đề thì ae đc buổi bò né :3) tụ tập nhà 1 đứa nào ấy chỉ để lăn lê bò choài ...  nghỉ hè sáng sáng cùng những con giời gom xiền mua 1 vài gói Poca + C2 (mị đã rất thành công trong việc pr Poca đến mọi nhà \m/) để cùng nhau nhâm nhi xem phim kinh dị ... Tổ dân phố LNĐ hồi ấy hoạt động khá chi là căng thẳng khi thi thoảng lại có vài tiếng la ó rất chi là thảm thiết đến từ cuối phố mà đến giờ vẫn ko hiểu nguyên nhân là vì sao ... Ôi nhiều nhiều lắm :((((((((((((((



Ấy vậy mà chính xác đến 31.12.2015 này. 95H LNĐ đã phải đóng cửa, chính thức khép lại 1 trang vàng sáng lọi nhất trong lịch sử GGG.  Ae giờ có những sở thik "trồng cây hái cỏ" vươn xa tầm với của mị quá, mị ko theo được. Từ khi nào hút cần và khoe những thành tích tán gái đã là trending trong những cuộc nói chuyện. Và bản thân mình cảm thấy quá lạc lỏng khi ko thể nào bồ kết đc những sở thik ấy. Cộng thêm điểm gắn kết chung là GG, cụ thể là cửa hàng 95H LNĐ giờ đã ko còn nữa, 1 vài ae đã lập gia đình, cuộc sống bận rộn, phần lớn cũng đã gia nhập cộng đồng "bán báo xa mẹ", bận rộn với những công việc và sở thú khác khiến cho nụ cười thoải mái xưa kia giờ đã k còn.

Thanks for dropping by - Dòng chữ vô tình hữu ý xuất hiện trong The Mask ... mỗi lần đọc lại thấy đầy mặc niệm - ở buổi nhậu cuối cùng có mặt gần như toàn thể anh em trụ cột trước khi anh Tiến đi cưới vợ ....


About Us

Recent

Random