Saturday, January 20, 2018

Vào Shin


Tình trạng: Đã dzào Xiên o_Ô) Mặt vẫn ko hiểu chn j đã xảy ra luôn o_Ô)...

Ngày.. tháng.. năm..


Thú thật là kể từ khi kết thúc Super Yosakoi Harajuku rồi tiễn ae NSY về Việt Nam. Chưa bao h mình nghĩ lại có cơ hội tiếp tục nhảy yosakoi như vầy (đương nhiên là k phải tự dấm ngoài công viên hay bãi đỗ xe trc cửa nhà r :))



 Mào đầu phỏng vấn vào Shin cũng ảo diệu lắm :))) cứ như đi xin việc ấy - aka ko có nhảy nhót j sất :)))) Sau cái sự quá thành công của Oubaitori cùng Sorakaji năm này thì đơn apply đã lên đến hơn 100 @@ thế mà mỗi lần phỏng vấn cũng chỉ tối đa 8 người :v. Mình thì tiếng lúc ấy cũng lèo tèo (mà thật ra đến bây h cũng vẫn bèo nhèo vậy). H nghĩ lại cái việc đi pv vào đội thấy cũng hơi liều mạng :))) (cũng may có con hàng Eli2 đi kèm hộ mạng nên cũng thấy yên tâm phần nào :))) Đến lúc p/v, bác Noboru cũng chẳng hỏi han mọi người kinh nghiệm nhảy Yosakoi bao h chưa mà chỉ yêu cầu mọi người nói lên cảm nhận về Shin, lý do vì sao muốn join Shin các kiểu ... Mãi đến sau này đến lúc nhận dc thư apprroved mình ms hiểu. Ở Shin người ta ko đánh giá bạn có nhảy giỏi hay ko, kĩ thuật có tốt ko blah blah các kiểu mà cái họ quan tâm nhất chính là nhiệt huyết (情熱) của bạn. Có thể bạn k nhảy giỏi hay thậm chí còn chưa tập para-yo bao h. Nhưng nhiệt huyết của bạn ms chính là cái sẽ khỏa lấp tất cả những yếu điểm trên =v=b Vs mình thì yo hiện h đã luôn là 1 điều k thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Khi dc hỏi những câu trên thì mình cũng k nói dc nhiều như mọi người, chỉ nói lên dc rằng mình thik phong cách của Shin và cảm xúc tuyệt vời khi lần đầu nhìn thấy Shin biểu diễn ở VN. Tiếp sau đấy thì còn thảm hại hơn vì chả biết nói gì nữa mà mọi người thì cứ đưa mắt nhìn nhìn, như kiểu xem thằng này còn cái j bất ngờ hơn ko ấy. Thế là cóng quá tuôn 1 trào các kiểu như t thấy yo rất tốt cho sức khỏe và cuộc sống ở Nhật. Tụi Nhật bọn mày làm việc nhiều lắm nên đôi khi dễ bị stress rồi lao đầu vào tàu lắm. Nên tập yo nhiều vào cho nó tinh thần khỏe khoắn, mình mẫn ... -_-)! Đù! Quà thật là hàng luôn, k hiểu nghĩ j ...



 Rồi đến cái chn đi tập. H nghĩ lại vẫn thấy kinh hoàng *scream ..... Ở VN, à ko ở NSY thì cơ bản mỗi ngày đi tập là 1 ngày vui. Nhảy chán thì ra ngồi ăn vặt, chém gió, thi thoảng lại đá hình bài đội khác. Tập xong thì về chè đá các kiểu :))) Còn ở Shin á ... ko có giấc mơ ấy luôn -_-) Ngày thường thì phải tập 2h30 tiếng liên tục (CN thì 3h30 *scream) - vâng đúng r ạ, liên tục theo đúng nghĩa đen ấy ;A; Hoàn toàn k có khái niệm nghỉ @@, thậm chí ngồi xuống cái là bị nhắc luôn. (Đã dính r ;__;)) Chỉ có nhảy xong mỗi lần thì dc ra nắm chai nước âu yếm 1 lúc xong lại vào tập tiếp ... k đến 30s luôn :v  Tuần tập từ 2-3 buổi thế mà hôm méo nào đi tập về cũng trong trạng thái oằn-tà-là-vằn aka tứ chi dặt dẹo Ăn cũng nhiều hơn vậy mà k đủ -_-) Đôi khi nghĩ vui đi tập mà quái j sao thấy cực vđ các mẹ à =)))

 Nhưng nói thế cũng k hẳn vào Shin là k có niềm vui. Nhiều nữa là khác :))) Các senpai thân thiện kinh khủng, tập sai phát là auto có 1 senpai từ đâu chạy ra nắn luôn k phải nghĩ. Sensei cũng vậy, để ý kinh khủng =((. Có senpai mình để ý 10 buổi đi tập thì 8 buổi mặc cái áo "Tiểu Dương Hội" - thành áo vía mje r :))) Senpai ấy tốt bụng lắm, chỉ bảo bao thứ. Từ cái phòng thay đồ ở đâu nè, tập xong có bẩn thì vào đây tắm nè, máy sấy ở đây nè :)))) Vãi :))) Rồi còn có senpai tự dưng cám ơn mình vì đã cất công từ VN qua đây tham gia vào Shin cùng mng (wat @@) Lúc tập luyện thì khỏi phải nói luôn. Mỗi khi nhạc turn lên r thì mọi người nhảy như đang biểu diễn thực thụ vậy ... à ko, phải hơn, phải như kiểu lần cuối cùng dc nhảy ấy ms đúng -_-) Các mẹ đã bao h thấy cảnh chiến trường nằm la liệt sau chỉ 1 turn nhảy chưa, hay mọi người thi nhau ho khốc cả cổ họng vì hét to quá. #sohai #rungminh


Đi tập phê cái ngoài tập xong có cái nhà tắm rộng oạch chỗ thay đồ, đủ các thể loại thứ từ nc nóng cho đến máy sấy ...

 Trước lúc vào Shin thú thật mình rất băn khoăn vì thời gian hiện tại đã rất thiếu. Đi học, đi làm rồi bây h lại đi tập nữa, thời gian tự học cả những chn sinh hoạt khác đâu !? Rồi xiền nữa, vào Shin đốt lắm các mẹ à -_-) Phí gia nhập + đồ ms chỉ là chương đầu của nghìn lẻ 1 đêm thôi =)) Nhưng đến h, thú thật mình vẫn k thấy hối hận chút nào. Dù tốn chút thời gian (và tất nhiên, xiền nữa -_-) ) Cơ mà đổi lại mình được sống lại vs thứ mình yêu thích, được thoải mái hò hét và cuồng quay theo vũ điệu tuyệt vời của 1 trong những đội yosakoi lớn nhất Tokyo mà mình từng ngưỡng mộ. Làm việc ở Nhật chắc chắn rồi sẽ rất mệt mỏi, lắm và lắm lắm lắm -_-) . Cơ mà mềnh nghĩ mềnh sẽ vẫn tiếp tục theo đuổi yo đến lúc nào ko thể được nữa thì thôi =v=b

 Cũng may cái nữa vào đội k phải 1 mình, còn có cu Ka. Lúc đầu loăng quăng thik vào Maika cơ (tí nữa thì vào dc thật =)) may cái ông giời có mắt, địa điểm tập của Maika xa lòi mồm =))) Thế nên ae đi tập có nhau cũng bớt buồn. Nhóc này cái j cũng giỏi lại hay làm trò, ae cũng hạp tính (mỗi tội đôi khi thực dụng quá ^^~) thi thoảng dỗi hay khó ở j đấy trong khi mình mốc biết chuyện j đang xảy ra nên cơ bản là cũng có tí không khí đội (NSY) ở đây các mẹ à :))))


*art by líKà

Hôm đầu tiên chạy ra ngoài lấy obi tự dưng đụng phải Ayako-sensei. Sau màn hỏi thăm thì ss bỗng dưng hỏi:
- Gokku-san nickname là gì ?
- *instant treo máy O_O) .............  Ề-tồ.... bạn bè thường hay gọi em là  "Juuu .... l...a... dek, phát âm chữ L thế nào đây ....
- Yu ? Yu-chan ??
- Hai, sensei, Yuc-han đết xự :)))) mừng như bắt dc vàng luôn :))))
Và thế là từ đấy mị đã có tên mới: Yu-chan -_-)/

No comments:

Post a Comment

About Us

Recent

Random