Mào đầu đi kiếm việc cũng hơi nản, đến lần thứ 4 thì dc nhận pv trực tiếp tại 1 cửa hàng chuyên 玄品 cá nóc :))) Phỏng vấn cũng khá trôi (có mấy câu thì luyện hết r :)) ) Cơ mà ông chủ lại giới thiệu qua chi nhánh khác ở cách trường 2, 3 ga vì hiện tại nhận đủ r ;A;) Chán thế, chỗ này gần trường lại ngay tụ điểm ăn chơi của phố Ikebukuro T^T... Lúc đầu cũng ngại ngại cơ mà đang rảnh cả cũng mất j đâu nên cứ thôi cứ đi cho biết :D
Điểm pv từ trường thì cũng k xa lắm. Bắt 有楽町đi thêm 3 ga là đến. Ế, chỗ này ngay "cạnh" có hẳn 1 cái đền nè <3. Gần như cái đền quán ramen cu Lika hay đi làm baito vầy. Auto yêu luôn cái nhìn đầu tiên. Chs từ bé m đã thik mấy chỗ đình, đền các kiểu này r. Nhất là các ngôi đền ở Nhật. Cảm giác nó yên bình đến kỳ lạ, ko kiểu thương mại hóa như chùa ở ta =))) Ai đi Bái Đính hay Yên Tử thì biết r đấy =)))
Lúc đến cũng có tí chột dạ, vì đập vào mặt, nhân viên cửa hàng toàn các bác đứng tuổi @@ Có mỗi 1 cô chạy ra hỏi rồi dắt mình lên tầng 2 luyện 面接 :)) Lúc ý thấy hơi chột dạ vì cứ nghĩ phỏng vấn k phải là 店長 (chủ cửa hàng) à. Sau ms biết chính thị chị là 店長 đó :)) đù - còn trẻ hơn mình 1 tuổi lận. Sau 1 hồi cũng êm, khen mình nói tốt thì cũng nhận vào làm...
Nhân viên ch ngoài các bác 調理場 (đứng bếp, chế biến các món ăn chính) thì ホール (waiter) và パントリー (pha chế đồ uống, làm đồ tráng miệng v...v..) khá là trẻ:
Tenchou: 26 tuổi, độc thân. Theo lời chệ thì ny không có, chó cũng ko. Làm baito ở đây từ năm 20 tuổi @@ sau 6 năm thì thăng lên chức chồ luôn =)) Thật voãi. Tính tình khá thoáng và tốt. Thi thoảng ăn cơm ngồi sau hay bắt gặp đang xem ảnh nude các em nữ sinh @@ Chẳng có nhẽ ....
Hasegawa-san: Thánh lầy của quán. Cục quản lý thực phẩm + hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng mà thấy bác này chế đồ thì chắc chỉ có dẹp tiệm sớm :v Đầy lần mình (và vài đứa khác) bê đồ lỡ làm rơi ... Đang tái sầm mặt thì lão chạy tới: Daijoubu da yo. Nhanh tay cầm miếng thịt rơi ném vào bể nc, đảo đảo vài cái xong ném lại vào dĩa :v ... Nghe thì có vẻ hơi hãi, nhưng mà đến h mình vẫn quý bác này nhất, lúc nào cũng vui vẻ, yêu đời, thi thoảng lại mua đồ ăn cho ae baito nữa, khá là quý :x Hồi ms vào thi thoảng Hasegawa-san cũng hay tới khuyên bảo. Lúc ấy ms làm 洗い物 (rửa bát :x) hoy. Bảo cv này mặc dù quan trọng cơ mà đến học sinh tiểu học nó cũng biết, Mr. Gokku phải học để làm các công việc khác nữa :x Nhớ bác hay chỉ bảo mà h dc thăng lên làm パントリー rồi, hok phải rửa bát nữa :x
Itou-san: Khá là dễ mến mà theo tụi bạn trên lớp mình nhìn hình miêu tả thì khá là phúc hậu, mỗi cái cổ tay em nó bằng cổ chân mình :)))) Itou-san mặc dù ít nói cơ mà dc cái vui tính, thi thoảng lại thi dọn dẹp hay làm đồ ngọt vs mình :)))
Ueda-san: K hiểu sao trái vs tụi con gái ở cửa hàng thì mình khá là quý tụi con trai làm ở đây. Đứa nào cũng khá nhiệt tình, giọng điệu ấm áp, tánh tành thoải mái, hòa đồng. Ví dụ như Ueda-san và Miyamura-san công bằng mà nói thì khá là đẹp trai luôn -_-)/ "Ê mị k gay nha @@!!!" ... Khá là tốt tánh, nhẹ nhàng chỉ bảo, thi thoảng lại móc đồ ngọt ra cho, bảo khi nào rỗi thì ăn nhé :x Ui xời, dễ mến kinh :))) Thánh miya này thì còn khủng khiếp hơn. Đồ genpin (cá nóc) đắt mà, cứ hnao dọn đồ thấy khách còn dư là xơi luôn, khỏi phải nghĩ =))) Hỏi mình có ăn ko ^^~ Í é, e k thik cá đại ca ơi =))) Đầy hôm kyuukei lên rủ m hút thuốc. Mặc dù m đã bảo là mình hút dc cơ mà m ko hút bao h, có lắm cũng chỉ lúc rất buồn có ai đấy kể lể dc thì ms châm thôi cơ mà lần nào cũng thế. Cứ phải dúi vào mồm đã r ms làm j thì làm ~.~ Hãi!
Trong cửa hàng, ngoài người Nhật cũng có 4,5 người ngoại quốc làm baito như mình nữa, kể như:
Ou-san: Bé người Trung Quốc, đúng chuẩn loli luôn. Nhỏ nhỏ, xinh xinh lại còn giỏi. Bắn tiếng Nhật như rít thuốc lào vầy =(( Nghe thằng Trung Quốc hay đi cùng bảo thì Ou-san khá là sugoi, đang học 1 đh danh tiếng ở Tokyo, đi làm kiếm tiền ăn chơi hoy. người Thượng Hải luôn cơ :x Uầy!! Nhỏ này ở miền giá rét quen r, bảo sao mấy hôm lạnh sun vòi, mà nó thì cứ đi làm ăn mặc như trẩy hội. Đếm sơ chắc chỉ có vài 3 mảnh =)) Trog khi m và thánh Sagaru thiếu điều lạnh tí chết :v
Damai-san + Sagaru-san: Thú thật là từ hồi đi làm baito, mình đã thay đổi khá nhiều cách nhìn về người nc ngoài. Tụi Nhật kĩ tính, nguyên tắc từ đứa nhỏ cho đến đứa lớn thì k nói rồi. Dân Trung Quở thì giỏi cả nhìn #$()#*%()$#*, chứ 2 anh bạn dân Nepal này khá là đáng yêu. Nói chuyện nhỏ nhẹ, làm việc nhiệt tình mà hay nhất là luôn chia sẻ công việc. Tức là mặc dù làm công việc khác nhau nhưng nếu rỗi thì cũng sắn tay vào giúp. Thế nên thi thoảng mình cũng giúp 2 bác này - cho đỡ nhàm cộng học thêm việc ấy. Khá là kết các bác, nhìn facebook các bác này cũng khiếp, đăng 1 stt toàn vài trăm like, Sagaru-san còn là nhạc sĩ, viết nhạc + hát, đánh đàn các kiểu nữa . @@
Mà kể nhiều điều tốt quá, sợ lại có người lại bảo t sướng quá -_-)!... Haizz. Không có đâu ạ, người tốt nhiều thì cũng có người k tốt lắm, đứa cuối cùng mà mình chẳng muốn đề cập là con bé Malay. Dợ mợ, nó là hiện thân cho tính cách chung của người dân châu Á luôn, kiểu việc ai nấy làm, mệnh ai nấy lo. Việc nhỏ chị làm, hết việc chị đứng nhìn, giúp các chú k phải kotoba trong jisho của chệ - đ*. Hôm đầu làm vs nó mình cũng k vấn đề j, cũng vui vẻ chủ động làm quen, nói chuyện vì muốn luyện kaiwa cả hiểu biết thêm về văn hóa mỗi nước, mỗi nơi 1 tí. Cơ mà lúc hỏi tên, nó chỉ đáp lại mà k hỏi tên mình đã cảm thấy k thiện cảm lắm r. Mà ấy là chưa hết, k hiểu câu chuyện nói đến đâu mà nó chuyển qua kêu than rằng đất nc nó như l*l, suốt ngày đảo chính, bất ổn abc, xyz. Nói chán đến quê nó, nó lại đá sang quê hàng xóm mà đại khái hnhu ám chỉ chú Matsukata: "t đi làm ở đây có mấy đứa suốt ngày bắt nạt t, có thằng t làm gì nó cũng chửi, xong bắt xếp lại chỗ cũ..." Đậu má nó chứ, mình biết số mình là cái số đi nghe thiên hạ than phiền cơ mà đến mức xuyên quốc gia này thì hơi quá. Mà y như rằng, hsau đi làm vs Danmai-san. Khổ thân thanh niên này kêu than, hôm qua t đi làm vs 1 con Malaysia-jin kia, nó chả giúp gì cả, cứ đứng đực ra đấy, t phải làm hết đủ thứ việc, mệt vch :))) Ôi ời ụ =))
Đấy cơ bản tềnh hềnh là thế. Có những thánh còn hãm hơn cơ. Kiểu như Tsuchi-san, khá là lạnh lùng, ít khi chào hỏi cả đáp lại. Cơ mà kệ, m thấy thì m vẫn chủ động chào thôi. Như ổng thì mình cũng bằng ổng à :v Rôi bỗng dưng có hôm hết giờ, chạy xuống ăn cơm thì ổng gọi vào bếp cho 1 khay sushi cá nóc (loại thái dày luôn 3sen 1 dĩa luôn @@ bonus thêm: muốn làm người Nhật thì phải ăn được đồ sống nhé ... thì đơn giản vì cái thói kén ăn của mình cả quán ai cũng biết r. Cảm động lắm, cơ mà nghĩ thì thế thôi, dạ dày nó ko được động cho lắm. Méo có mùi tanh của cá tí nào cơ mà cắn dc 1 miếng thì nôn ọe rồi nc mắt nc mũi chảy tèm lem -_-) ... Thật đúng là k thể yêu nổi cái loại nc chấm của bọn Nhật này mà.
Biết tụi Nhật kĩ tính đã lâu, cơ mà đi làm mới thấy hãi. Từ việc xếp 1 cái thìa góc độ như nào, chan nc sốt ra làm sao. Cách làm 1 đĩa thức ăn lúc rỗi cả lúc bận nó cũng phải khác. Có nhiều cái cũng khá là sida :)) Cơ mà cơ bản thì mình thấy người Nhật từ người trẻ đến lớn đều làm việc khá là khoa học, chỉnh chu có sắp xếp và nhất là rất có trách nhiệm. Cái hay nhất là họ chấp nhận rủi ro là 1 phần trong công việc. (Nói thế để bào chữa cho 1 dạo ko hiểu sao dính tà gì mà liên tục làm rơi bát chén, hnao ko đập vài cái là ko chịu dc luôn, đánh rơi từ đồ ăn cho đến rượu của ch luôn... -_-) Nghĩ lại vẫn dc làm việc đến h thấy kì diệu vl =))
Đến h làm dc đôi tháng rồi, làm đc đủ việc r, mỗi cái chế món chính là chưa dc làm =))) (Méo ai cho mà làm =))) đi tầng nào cũng chiến dc, có hôm đông khách quá, tenchou bắn hẳn cho lên tầng 3 chiến đấu 1m cũng chả ngại gì. Gì cũng biết r :)))
Mào đầu cứ nghĩ cái quán này lằng nhằng cơ mà kinh phết, đón cả miss Universe luôn @@ Ghê hok. Làm lâu ms biết nó có tiếng phết, đồ ăn từ cá nóc đắt v~ tè, nên khách hàng vào ăn cũng khá là chỉnh chu =)) Đôi lần pha nhầm đồ uống mà chả thấy phản hồi gì =)) (Chắc thấy ngon hơn nên uống luôn r =)) ).
Ko bao biết đi làm dc cho ăn j luôn :)))
Làm ở đây cũng vui, cơ mà chắc cũng đôi tháng nữa m sẽ nghỉ thôi. Quay lại kiếm việc gõ code dạo. Thi xong N3 và trải nghiệm thế cũng đủ r :)))

No comments:
Post a Comment