Sunday, September 18, 2016

Chương 1: Qua những mùa nắng

7:43 PM
Qua những mùa nắng, vốn là fanfic 6927, viết từ khoảng tầm 4 năm trước, khoảng thời gian lúc nào cũng tràn ngập những ý tưởng và mong muốn viết ra được cái gì đó. Cảm xúc chỉ đơn giản là khi đơn độc một mình trong một tòa lâu đài lộng lẫy. Đây có lẽ là câu chuyện mà mình viết nhanh nhất, như thế mọi hình ảnh của tòa lâu đài đã ở sẵn trong đầu và mình chỉ việc viết nó ra. Nhưng như đa số fic viết dựa trên cảm xúc khác, khi không có cốt truyện để triển khai mình lại không biết viết gì nữa. Nên lại đành bỏ ngỏ và trở thành những câu chuyện dang dở. Nếu có thể trở thành một phần ý tưởng cho một câu chuyện khác, thì tốt biết mấy.
- Trích lời tác giả chính, mị chỉ cướp lại bài này để  câu view và chương 2 của mị ko thành trẻ hoang thôi :)))




 Khi tôi bắt đầu ý thức được, thì đã thấy mình đang ở trong một tòa lâu đài lạ hoắc. Tôi không biết bằng cách nào hay như thế nào mà tôi ở đây, tất cả những gì còn sót lại trong đầu không gì ngoài trống rỗng, kể cả cái tên của mình. Tòa lâu đài rất rộng lớn, nhìn từ ngoài vào nó có thể trông như một cung điện cổ kính hay lộng lẫy hay đáng sợ u ám gì đó, nhưng tôi không biết được, vì chưa bao giờ tôi tìm thấy lối ra khỏi được nơi này. Sáu tầng lầu, mỗi tầng chín phòng ốc, mỗi phòng rộng đến mức đủ để rinh nguyên một ngôi nhà mười người đặt vào. Trông như nó đã bị bỏ hoang từ lâu lắm, mạng nhện chăng mắc ở bất cứ chỗ nào có thể chăng mắc, những lớp bụi phủ dày ngập đốt ngón tay. Không khí luôn ẩm ướt và thoảng ngai ngái mùi rêu xanh đang bám đầy trên những bức tường tróc lở. Cửa kính sắp vỡ luôn đóng chặt, nhưng không có chốt mở hay cách nào để mở ra. Chỉ có một ô thông gió ở tuốt trên cao cho chút gió từ ngoài vào, ánh sáng lỗ chỗ từ ngoài rơi xuống như mắt lưới, luôn trong tình trạng mờ mịt nhạt lếch chỉ vừa đủ để nhìn đường. Và ở đây hoàn toàn không có hơi người hoặc bất kì sinh vật nào khác, ngoại trừ tôi.

 Tôi cũng đã thử nhiều lần tìm kiếm những gì còn có thể có ích. Nhưng ngoài căn phòng tắm rộng ngất róc rách tiếng nước chảy thì nơi đây hoàn toàn chẳng có gì chứng tỏ là thật. Những cây nến gãy rời hay chảy nhão vô dụng ở góc tủ, hoặc củi ẩm ướt đầy mốc trắng không có chút tác dụng gì cho việc phát sáng hay đun nóng, nhưng dù gì tôi cũng chẳng có gì để tạo ra lửa. Ở đây mọi thứ như bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, khái niệm về thời gian cũng như bị đóng băng, chiếc đồng hồ cổ ở gian chính là thứ duy nhất còn chạy giúp tôi còn ý niệm về âm thanh, điêu khắc tinh xảo, mặt đồng hồ là những con số La Mã, điểm mười lăm phút một lần. Tiếng chuông âm vang đến mọi ngóc ngách trong lâu đài.

 Những ngày đầu, tôi chỉ có việc là chạy ra chạy lại khắp lâu đài mệt nghỉ. Lớp sáng nhàn nhạt mờ như có như không, với những hạt bụi li ti trôi lơ lửng. Chủ nhân của tòa lâu đài này trước đây hẳn là một người rất cao quý và quyền thế. Tôi tìm thấy những phòng khách hết sức sang trọng với những đồ vật đều được mạ vàng. Phòng ăn với những dãy bàn dài ngất, vài cái giá nến và lẵng hoa vẫn chết lặng ở mặt bàn, buồn rầu cô đơn. Phòng thư viện trang nghiêm với rất nhiều những cuốn sách quý xếp trên giá theo thứ tự chữ cái. Vài căn phòng nhỏ cho người hầu. Và một căn phòng đẹp đẽ của một vị tiểu thư nào đó ở tầng ba. Chiếc chuông gió rung rinh bên cửa. Tôi lật lật thử những chiếc rèm hồng đăng ren dễ thương trên chiếc giường công chúa cầu kì bắt mắt. Một chiếc tủ cũng màu hồng kê gần giường. Một giỏ đồ chơi đầy những con thú bông và búp bê xinh xắn. Nhưng căn phòng đó cũng không níu giữ tôi được lâu. Những thứ đồ chơi nhanh chóng bị tôi vứt bỏ bừa bãi khắp phòng, với từng bộ phận bị bẻ gãy và xé rách. Nhưng chiếc gương đồng đặt ở trước bàn khiến tôi hơi chú ý, lấy đại miếng vải lau lau cho bớt bụi, tôi thấy một không gian giống hệt được phản chiếu lại trong gương. Vài bức tranh phong cảnh ở tường đối diện. Con búp bê bị tôi chơi chán quăng ở nóc tủ đầy mạng nhện. Vẫn giống như cách tôi nhìn trực tiếp. Nhưng nó như mờ mịt hơn, trầm buồn hơn, cô đơn và lạnh lẽo hơn. Và một tôi trong gương tầm năm tuổi, gầy gò, nhợt nhạt, đôi mắt hai màu đỏ xanh đối lập với ánh nhìn méo mó, và bộ quần áo trắng dính bẩn, hay do chiếc gương đã bẩn sẵn, vì nó còn chẳng đủ để hắt lại những tia nắng trôi. Mọi thứ ở đây đều như toát ra một hơi thở lạnh lẽo, và u ám.
Tôi không quá ngạc nhiên rằng tại sao mình không ăn mà vẫn còn tồn tại, vì nếu cần ngạc nhiên thì tôi đã có rất nhiều chuyện để ngạc nhiên rồi. Nhưng đôi ba lần, tôi vẫn muốn thử ăn, lục lọi đồ trong tủ bếp, nhưng mớ bắp cải hay dăm củ su hào cứng ngắc đầy bụi đều khiến tôi phải nghi ngờ. Cuối cùng tôi cũng tìm được vài đồ gói, chọn lấy vài thứ mà hạn (có lẽ đã hết) gần đây nhất. Không có lửa nên ăn sống, cũng chẳng sao. Tôi là người, và một người thì ai cũng cần đồ ăn để sống. Nhưng ngay sau đó, tôi liền nôn thốc nôn thoái mớ lương khô hay mì sống gì đó chỉ mới lọt qua cổ họng ra ngoài bằng sạch, dạ dày như cứng đơ và dịch vị khô khốc. Nôn ra hết chỉ thấy một đống thứ bị nhai nát vụn chứ hoàn toàn không thấy gì có vẻ giống như đã trải qua quá trình sinh học cơ bản nghiền nát thức ăn của cơ thể.

 Không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi đã khám phá hết các phòng, từng ngóc ngách của lâu đài, không còn gì nữa thì thời gian bắt đầu trôi qua một cách nhàm chán đến đáng sợ. Cả ngày hoặc ngồi thừ trong căn phòng tự chọn là của mình (căn phòng mà tôi ở đầu tiên khi nhận thức, nhỏ cỡ phòng của người hầu). Hoặc tôi cũng chỉ biết đi đi lại lại mấy cái phòng ốc, lên lên xuống xuống vẫn chỉ ngần ấy cái cầu thang, đến mức giờ nhắm mắt tôi vẫn có thể đi lại khắp tòa lâu đài. Và tự bày trò tự chơi. Nhà tắm có cái bể to như cái ao, như thế cũng đủ tôi giết thời gian bằng việc bơi qua bơi lại đến khi da gà nổi lên hết cả. Rồi vẽ bậy lên những bức tranh treo khắp phòng. Hoặc sẽ cố kiên nhẫn ngồi chơi xếp các mảnh ghép từ một bộ đồ chơi tôi lấy từ phòng nào đó. Thiếu đâu đó vài mảnh nhưng khi gần ba nghìn mảnh ghép được xếp lại, là một bức họa một người phụ nữ, môi hơi nhếch lên như đang cười. Là bức họa Monaliza của danh họa nổi tiếng Leonardo Da Vinci, tôi biết được điều đó qua một cuốn sách ở thư viện. Tôi chăm chú nhìn nó suốt một tiếng. Đó là bức họa đẹp. Nhưng nụ cười và gương mặt nàng là những mảnh ghép chắp vá lại, còn vài lỗ hổng, những nét góc của mảnh ghép đan xen nhau như mắt lưới, khiến nụ cười của nàng trở nên méo mó đến thảm hại. Và tôi phá nát “công trình” suốt ba ngày đó, hất những mảnh ghép xuống gầm giường, không chút ngần ngừ.

 Khi những trò chơi đã hết, tôi nghĩ đến những trò khác, như phun nước khắp nhà cho nó sạch hơn một chút. Không vui lắm nhưng ít nhất tôi cũng có việc để làm. Như lau sạch đám cửa kính cho ánh sáng hắt vào nhiều hơn. Nhưng tôi không thể lau được mặt bên kia của cửa kính, nên vẫn chỉ thấy lờ mờ màu xanh của những tán cây ngoài kia. Kiếm một cái thang và leo lên nhòm qua ô cửa thông gió, mấy lần suýt ngã, nhưng những gì nhìn thấy khiến tôi ngỡ ngàng. Đó là những màu xanh ngút ngàn trải dài vô biên. Lâu đài này dường như nằm trên một ngọn đồi. Nhìn ra ngoài là thảo nguyên tràn nắng, những cái cây già cỗi xanh rì, che chở cho những mầm xanh non bên dưới. Thảm cỏ mịn. Gió thơm. Trùng điệp đằng xa là những dãy núi nhấp nhô. Và bầu trời xanh thẳm. Là những ánh sáng rực rỡ và đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy. Tôi ngồi hàng giờ liền như vậy ngắm nhìn thế giới ngoài kia, tự hỏi ngoài đó, vượt qua những ngọn núi đằng kia, còn có những gì.

Qua những ngày nắng đẹp hiền hòa của một thảo nguyên bình lặng. Sự bình yên trở nên trống rỗng và đáng sợ, và vì cũng nhiều hơn, những lúc tôi buộc phải tự hỏi, tôi là ai, và tại sao tôi lại ở đây.

Thursday, September 8, 2016

Chương 2: Lâu đài, tôi và Koro

9:31 PM

.... 1 ngày, chán ngán và buồn bã tìm kiếm lại những gì có thể đã bỏ sót .... Tình cờ tôi để ý đến 1 cánh cửa nhỏ ở góc cuối hành làng tầng 3. Nơi xa khuất với tầm mắt và ít được chú ý đến nhất, nơi mà có lẽ ngay đến cả sự rực rỡ của bình minh và ấm áp của hoàng hôn cũng còn hiếm khi viếng đến. Cánh cửa ấy nằm lấp khuất sau ánh sáng và bóng của 1 chiếc đại kỳ to lớn, bên dưới những chiếc gia huy kì lạ dc treo ở hầu hết những cây cột lớn chống đỡ lâu đài này. Phải đến thật gần tôi mới chợt nhận ra nó chỉ là cảnh cửa của 1 chiếc tủ nhỏ. Chiếc tủ ấy chỉ cao hơn nửa người của tôi 1 chút, cảm giác như nó chỉ để lưu giữ lại đồ dùng lau dọn của những người gia nô... Nhưng kì quặc là trên cánh cửa móc với đai khóa lại ko hề có 1 cái ổ khóa nào. Thứ duy nhất thay vào đấy, giữ cho cánh cửa khép vào chỉ là 1 dải vải màu vàng nhạt, điểm xuyến bởi những bông hoa màu hổng và đỏ. Nhìn nốt buộc vụng về và màu sắc của dải vải làm tôi liên tưởng đến nơi giấu đồ của 1 cô bé ... Và tất nhiên là ko phải chờ đến 1 lời nhắc nhở, tôi háo hức tháo tung mắt buộc của dải vải, kéo hẳn ra nó rời ra khỏi móc khóa của bức tường...

Ở phía sau cánh cửa tủ là 1 con búp bê rất lớn được đặt rất ngay ngắn, ngồi dựa vào cạnh phải của chiếc tủ. Bên cạnh nó là 1 con búp bê nhỏ xinh khác, với đôi tai dài xếch lên được đặt đối diện với con búp bê lớn. Ở giữa chúng là 1 cây nến đã cháy lụi hết, chỉ còn lại trơ trọi những giọt sáp nến đã đông cứng lại, phủ trên mình 1 lớp bụi dày xám xịt. Cứ như ai đó không muốn chúng phải cô độc và thiếu ánh sáng trong 1 tgian dài vậy... Nhẹ nhàng nhấc bổng con búp bê lớn kia ra khỏi chiếc
tủ nhỏ. Tôi mới để ý rằng nó cũng cao lớn không kém tôi là mấy, thậm chí còn cao hơn tôi 1 chút. Con búp bê ấy với thân hình rất đáng yêu, đôi tay mềm mại cùng với những ngón tay tròn xoe múp máp. Khuôn mặt của nó trông cũng rất kì lạ với 2 con mắt lúc nào cũng nhíu lại kèm theo 1 nụ cười làm 2 cái vành miệng cong vút lên (như này này .. =v= ..). Cổ nó thắt 1 chiếc khăn dài trắng muốt với những hoa văn vuông cạnh, vắt ngang qua vai và phủ gần như hết khủy tay bên trái trông cứ như 1 kị sĩ vậy...
.....................................................


-------------------------------------------------------------

Đã rất lâu rồi... Tôi chưa bao giờ cảm thấy có 1 thứ gì muốn viết và cần phải viết như vầy. Có lẽ vì tôi muốn viết tiếp "câu chuyện đấy" ? Cũng có thể! nhưng càng dấn sâu vào, tôi mới biết rằng tôi chỉ đang muốn viết tiếp câu chuyện về bản thân mình dưới những hình ảnh và cảm nhận khác nhau mà thôi. Những cảm nhận mà tôi đã từng được hạnh phúc trải qua. Vì suy nghĩ, sự đơn độc trong 1 lâu đài, sự tự do khám phá và nỗi niềm mong muốn có thể đến với những thế giới mới trải dài trên màu xanh của bình nguyên. Sự rạng rỡ của mặt trời qua hồ nước mà bản thân chỉ có thể nhìn qua khung cửa đã rất, rất nhiều lần rồi xuất hiện trong những giấc mơ và những buổi chiều mưa đơn độc qua khung cửa sổ vậy.   (10/09)
-------------------------------------------------------------

 ....
 Bỏ hết mọi suy nghĩ và thắc mắc về Koro ra khỏi đầu,"Kou ... kou ... ko .." con búp bê bước lên trước vài bước và ngoái nhìn lại tôi cùng với từ duy nhất mà nó có thể nói: "Kou..!". Tôi hiểu ra rằng nó đang muốn tôi đi theo nó.. Lẽo đẽo bước theo sau lưng con búp bê với những thắc mắc và câu hỏi không tài nào giải đáp được. Dù gì thì với sự tò mò và hiếu kỳ của mình, tôi chắc rằng đây sẽ là 1 trải nghiệm thú vị thay thế cho những ngày buồn tủi vừa qua...

 Con búp bê dẫn đường như nó am tường tất cả các lối đi ở đây vậy. Lối đi này dẫn đến căn bếp của tòa lâu đài, nơi đã lâu tôi không đến, khi đã không còn tìm thấy bất kỳ thứ gì khả dụng ở đây nữa. Con búp bê đi đến bên 1 cỗ tròn bằng đá với những chữ cái được khắc đối xứng trên dưới, xen kẽ với nhau mà tôi không thể hiểu nổi. Dòng trên được khắc 3 chữ cái "D" .. "S" .. "N" và ở dưới là  "A" .. "A" và 1 chữ cái dài ngoằng như "I" hoặc "L" gì đấy... Con búp bê nhẹ nhàng xoay cỗ đá như xoay 1 chai nước vậy. "Cạch, cạch, cạch ... " mở tung ra ở bên cạnh là 1 chiếc tủ to lớn mà bấy lâu tôi vẫn nghĩ là 1 bức tường được đặt cấn đối ở ngay giữa căn phòng.

 Ở bên trong chiếc tủ là những dải thịt đỏ sẫm, to và còn muốn dài hơn cả người tôi nữa. Kế đó xếp những chiếc bánh màu trắng xanh với hình thù rất bắt mắt. Và còn vô vàn những thứ khác. Tất cả chúng đều được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng dịu mát của những viên đá gắn ở phía trong mặt tủ.

"Kou!" Con búp bê sau khi mở xong cánh cửa tủ quay sang nhìn tôi. Rõ ràng nó muốn tôi ăn thử những thứ trong đây đây mà ... Nhẹ nhàng bẻ 1 mẫu nhỏ của những dải thịt đỏ, rùng mình khi nhớ lại cảnh nôn thốc và quặn thoắt của dạ dày trước ấy. Tôi dè chừng đưa mẫu thịt vào miêng khẽ nhai. 1 cảm giác   Nhắm mắt nuốt ực vào và chực chờ sự phản ứng của dạ dày như những lần trc. Những không. 1 cảm giác cay nồng pha lẫn với ngọt ngào khẽ lan trong miệng và trôi tuột ngang qua cổ họng.

1 chút hân hoan và vui sướng khi đã khám phá ra những thứ ..

Dạy món trứng cuộn với những bông cải

Đôi mắt nó mở tròn ra, cái đầu nghiêng hẳn qua 1 bên như 1 đứa trẻ đang ngạc nhiên trước 1 thứ lần đầu tiên gặp phải vậy.

Ánh mắt vui mừng, tôi nghĩ ra rồi. Đặt tay lên đầu nó, mặc cho con búp bê  có phát ra tiếng kêu yết ớt như có vẻ không cam chịu đi nữa .. "kou ?" tôi vẫn thầm khẽ nói vs 1 nụ cười tươi rói trên miệng: từ nay tên của mày sẽ là Koro nhé ...



----------------------------------------------------
"I have to remind myself that some birds aren't meant to be caged. Their feathers are just too bright. And when they fly away, the part of you that knows it was a sin to lock them up does rejoice. But still, the place you live in is that much more grey ..." - Stephen King


----------------------------------------------------



Từ hôm đấy, có thêm 1 người bạn là Koro. Tôi đã ko còn là người duy nhất trong lâu đài này nữa. Những trò nô đùa cũng đã được nâng cấp lên 1 tầm cao mới. Những bộ váy áo là lượt, rực rỡ màu sắc từ căn phòng cô công chúa nhỏ kia. Mà trước h tôi vẫn ngần ngại không buồn chạm đến, đều dc lần lượt bận lên người Koro dù nó có muốn hay ko nữa. Ngắm nhìn và bật cười Koro đang phải khó nhọc vật lộn để có thể chập chững đi lại với chiếc váy màu hồng phấn với tà váy trải dài trên mặt đất kia... Tôi thầm nghĩ có lẽ nếu tôi mặc chúng lên thì cũng sẽ không tệ lắm đâu. Nhưng suy nghĩ ấy rồi nhanh chóng vụt tắt khi tưởng tượng đến bản thân mình trong vóc dáng 1 cô nhóc tiểu thư nào đấy với nụ cười lúc nào cũng dè dặt và sự tự do có thể chạy nhảy, nô đùa theo ý muốn giờ đã là 1 điều xa xỉ.

Koro rất giỏi lắng nghe và rất thik mỗi khi nhìn tôi vẽ ra bất kỳ 1 thứ j đó. Nó có thể ngồi yên cả giờ liền chỉ để ngắm nhìn những nét bút nguệch ngoạc của tôi.  Những cuốn sách cổ tik mà nội dung tôi có thể đọc lại vach vách giờ như có thêm kịch tính đến lạ kỳ mỗi khi tôi đọc cho Koro. Nó rất thích và cũng rất chăm chú lắng nghe những câu chuyện mà tôi kể. Nhưng sẽ co rúm lại và ngoảnh mặt ra sau run rẩy mỗi khi tôi bất thình lình lên giọng ở những trường đoạn có chút rùng rợn nào đấy. Bật cười rã rượi vì phản ứng của Koro nhưng rồi sau ấy, tôi lại phải mất 1 lúc để dụ khị nó có thể tiếp tục nghe tiếp câu chuyện :))


Koro có lẽ không phải được tạo để bơi, đôi mắt hình =v= của nó nhíu hẳn vào trong đến mức không thể nhận ra khuôn mặt. Nó có thể nắm tay, bơi theo bên cạnh tôi hoặc men theo thành bể ... nhưng mỗi khi tôi cố tình thả tay ra thì ọc ọc có lẽ là tiếng động cuối cùng phát ra từ Koro mà tôi còn nghe thấy... -_-)

Góc sân rộng lớn ngay cạnh mặt hồ trong lâu đài luôn là nơi để tôi và Koro có thể thỏa thích nhảy nhót theo những giai điệu ngẫu nhiên. Âm nhạc luôn được phát ra từ những khối kim loại nhỏ được đặt trên mặt hồ. Những vũ điệu mà tôi và Koro nhảy múa thường là những động tác nhớ được từ những cuốn sách hay đoạn phim mà chúng tôi đã dc xem qua ở thư viện trong tòa lâu đài. Ở đó có rất nhiều tư liệu miêu tả các điệu nhảy khác nhau. Chủ nhân trước của tòa lâu đài này chắc hẳn cũng là 1 người rất yêu thích các giai điệu vậy... Từ những hình ảnh cặp đôi ôm lấy đôi bờ vai, đưa đôi bàn tay đan xen, nắm chặt ra phía trước. Du ương, đung đưa theo điệu nhạc. Cho đến những con người kỳ lạ với chiếc quần rộng quá khổ, cầm trên tay những thanh gỗ kỳ lạ liên tục va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh rất đỗi vui tai hòa với tiếng nhạc hùng hồn đầy khí thế. Tất cả họ đều có điểm chung là khuôn mặt luôn ánh lên niềm vui và sự hạnh phúc ngập tràn ...

 Dường như tôi ko phải là 1 đứa nhóc dc sinh ra với chiếc thìa bạc ngâm trong miệng hoặc tôi đã phì nhổ nó đi từ lúc nào ko hay rồi. Vì dù rất thik trêu chọc Koro nhưng có lẽ nếu so sánh về sự vụng về, tôi phải hơn nó đến hẳn mấy bậc. Và mỗi khi thế, chiếc khăn trắng luôn vắt qua vai Koro luôn ở đấy, là thứ phải hy sinh để giúp tôi lau chùi khuôn mặt lem luốc, hoặc những chiến tích nghịch ngợm diễn ra hàng ngày của mình. Điều kỳ lạ là chỉ duy nhất chiếc khăn trắng ấy trên người Koro dù tôi có đánh dấu hay làm bẩn nó thể nào đi nữa thì ngày hôm sau nó sẽ vẫn trở lại nguyên trạng... vẫn màu trắng tinh khiết với những hoa văn vuông vắn ấy.


Trong tất cả những trò nghịch ngợm thì trốn tìm dường như luôn làm Koro thống khổ nhất. Cũng có phải tôi không chịu làm "it" đâu. Nhưng mỗi khi ấy, tôi luôn dễ dàng tìm thấy Koro nấp sau những tấm rèm che cửa hay ~ cánh cửa tủ to oạch, để lộ và lấp lo đôi chân mủm mỉm cứ như rằng nó lo sợ tôi không thể tìm được nó vậy. Trong khi ấy, mỗi khi phải đi tìm tôi, Koro luôn phải vật lộn hết sức mới có thể tìm thấy nơi trú ẩn mà chỉ có 1 con bé quỷ sứ như tôi mới có thể  nghĩ ra được :))



Ngắm nhìn ánh trăng, bầu trời rộng lớn và những đám mây rực rỡ giữa ~ ánh sáng lộng lẫy điểm xuyến từ những chòm sao. Tôi ước rằng mình có thể quên đi hết mọi chuyện, bỏ mặc những thứ mà 1 cuộc sống thường nhật phải lo ngại, được ở bên Koro mãi mãi. Được ôm chặt lấy hình bóng yêu thương này, c




----------------------------------------------------------------
... để có thể có cảm hứng viết nốt những dòng còn lại... Cuối cùng Sora no Kakera vẫn là bài tuyệt vời nhất, có vocal thì cũng rất hay cơ mà tình cờ 1 lần nghe phiên bản instrumental thì cảm giác sâu lắng, ấm áp quyện với 1 nỗi buồn hay 1 thứ j đó đau đáu lại làm mình nhớ mãi. ... Mỗi lần nghe chỉ nhớ đến Zatch Bell và những lần chia tay đầy nước mặt...


----------------------------------------------------------------

..........

Hình ảnh bắt đầu lộn ngược lại và sau đó dần nháo loạn lên. Có vẻ như chiếc máy quay không được đặt vững trên bàn và bắt đầu rơi xuống. Khẽ đảo qua lại, những hình ảnh trên chiếc màn chiếu bắt đầu dần được định hình. Nheo mắt để quen với ~ hình ảnh chập chờn ấy, tôi nhận ra được ngay bóng dáng quen thuộc đang đập vào mắt kia. Koro! ... nó đang ngồi yên giữa căn phòng. Bộ lông của nó vẫn vậy, nhưng trông trắng xóa và trông mịn màng hơn.. Chiếc khăn vắt bên vai thì vẫn còn y nguyên những nếp gấp  Nhưng kỳ lạ thay, trên khuôn mặt nó không hề ánh lên 1 chút biểu cảm nào, cứ như lần đầu tiên, lúc mà tôi tìm thấy nó ở trong chiếc tủ vậy... Dần dần, 1 hình ảnh khác xuất hiện. 1 cô bé đến gần Koro và ôm chầm lấy nó từ phía sau.....

Trước khi bị kéo đi trong những tiếng ì ầm như tiếng đang gió đang dần to lên như muốn thúc giục vậy.

Tôi ngồi đấy, cảm giác như bản thân là cô bé kia. Nhìn 2 hình ảnh bất động như muốn thời gian ngừng đọng lại

hay chỉ để cơ thể có thể ghi nhớ lại hơi ấm và xúc giác ở những nơi đôi vòng tay và chiếc cằm nhỏ bé có thể đặt dc lên bóng hình trắng xóa kia ... Cứ như chỉ cần sơ ý thả ra thì hơi ấm trong vòng tay này sẽ mãi mãi tan biến vậy

Rồi bỗng nhiên trên bộ lông trắng muốt của Koro xuất hiện những bóng nhỏ

Để lại hình ảnh duy nhất là căn phòng trống trải

Ôm Koro chạy đi

1 lúc sau vẫn cô bé ấy 1 chiếc nến cũng 1 con búp bê nhỏ khác ...

----------------------------------------------------------------

----------------------------------------------------------------

1 ngày nọ, vẫn như mọi ngày. Tôi dựng chiếc thang đặt lên 1 ô thông gió của tòa lâu đài để ngắm nhìn ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn bình nguyên ...

Bỗng nhiên 1 giọt nước đập lên khung cửa và chảy dài xuống. Rồi tiếp theo đó là 2, 3 hạt khác thi nhau trải những lằn dài trên khung cửa. "Mưa! mưa rồi!" .. Tôi chợt thốt lên.  Cơn mưa đầu tiên kể từ khi tôi nhận thức ra bản thân ở lâu đài này... Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại và tiếp theo đấy là những tiếng rả rích dần to lên từ sự va đập của những hạt mưa rơi lên những tán lá và vách tưởng ngoài kia...

... Ánh sáng xuyên qua những khung cửa hắt vào góc hành lang nơi tôi và koro đang mệt mỏi nằm ì xuống, dựa lưng vào góc tường. Hành lang tối kịt nhưng lại được chiếu rọi bởi những dải sáng vắt ngang qua khung cửa sổ càng làm khung cảnh thêm mờ ảo. Lười nhác nhấc đầu gối lên góc của 1 chiếc đại kỳ to lớn đã mục giá đỡ mà rơi hẳn xuống.... Bất giác tôi nhìn qua Koro. Koro vẫn ở đây, nó vẫn ở bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn nó mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng hiền hòa của mặt trăng đang đan xen với những chớp nhoáng của giọt mưa vụt qua kia. Ánh mắt dịu dàng pha lẫn 1 chút khoan khoái làm tôi cảm giác Koro như đang muốn hòa nhập vào không gian và cảnh vật trước mắt vậy.

Khẽ nghiêng người dựa vào vai phải của Koro, kéo chiếc khăn trắng muốt của nó phủ lên mình. Chăm chú lắng nghe tiếng động của những giọt mưa, tôi mới bắt đầu cảm nhận dc sự yên tĩnh và bình yên đến kỳ lạ ấy. Hơi nước giải phóng sự mát mẻ làm cho không gian thoáng đãng 1 cách kỳ lạ. Cơ thể có thể dễ dàng cảm thấy hơi ấm từ bất kỳ chỗ tiếp xúc nào của làn da. Nhưng cũng vô tình cảm nhận được luôn sự tĩnh mịch của không gian ..                        Vô thức đưa bàn tay lên chạm nhẹ và mân mê dải sáng trước mặt rồi vội vàng thụt hẳn lại như không muốn phải tiếp xúc với thứ ánh sáng ấy quá lâu vậy.. Có lẽ bóng tối mới thực sự là nơi dung chứa tốt nhất ...
..............................................................


Cánh cửa đấy, tôi ngạc nhiên vì ko biết nó đã tồn tại ở đây k biết bao lâu rồi.

Cánh cửa chỉ hé mở đủ rộng để 1 đứa trẻ như tôi có thể lách quá...

Bọn trẻ đang chơi đùa ...

Bình nguyên xanh mướt vẫn trải dài đến chân trời

Cánh tay của nó ...

K phải koro ko muốn ra ngoài mà nó ko thể ra ngoài. Nó làm tất cả những điều này chỉ để dẫn tôi đến cảnh cửa duy nhất mở ra với thế giới bên ngoài ấy.

Ánh mắt nó bối rối nhìn tôi.

Điều thắc mắc là tại sao nó lại làm vậy. Nếu số phận của nó là gắn chặt và ở lại lâu đài này mãi mãi vậy thì tại sao chứ. Nó không muốn tôi ở lại cùng nó sao ? nó không muốn tiếp tục chăm sóc tôi nữa sao ? Nó không muốn chúng tôi có thể tiếp tục vui cười và ngắm hoàng hôn bên nhau nữa sao ... ?

Lâu đài đã biến mất và cả Koro cũng vậy.


----------------------------------------------------------------

----------------------------------------------------------------


"Kou .." tôi giật mình quay lưng lại, đôi mắt hướng nhanh về phía giọng nói vừa vang lên. Nhưng ... vẫn ko có gì cả. Thay thế cho bóng hình mà tôi mong đợi chỉ là 1 dải cỏ xanh nằm dưới 1 khung trời trải rộng, đang thoáng lấp lánh những ánh hồng từ mặt nước xa xăm, dc tô vẽ bởi hoàng hôn đương buông xuống kia. Từng dải nắng cuối cùng của 1 ngày chiếu rọi lên khuôn mặt và ~ giọt nước mắt. Rất, rất nhanh thôi... tôi nhận ra rằng có 1 sự thật là Koro của tôi đã không còn ở đây nữa... Khung cảnh trước mắt là những gì mà nó muốn mang lại cho tôi.... Đôi mắt đau nhói với những giọt nước  ứ đọng, chỉ chực chờ tuôn ra... Bất chợt 1 bàn tay nắm lấy lòng bàn tay tôi. Vẫn cảm giác ấm áp đó, nhưng ko phải của Koro mà là 1 đứa trẻ với mái tóc dài, đen nhánh. Nó hiền hòa mỉm cười và ôm chặt lấy tôi. Những đứa trẻ khác cũng vậy ... cho đến khi sự rung bật trên cơ thể tôi ngừng hẳn lại....

.................................

Phải đi thôi, tôi đã không còn cô đơn nữa rồi. Nhẹ nhàng đưa dải vải áp lên má, nhẹ nhắm mắt cảm nhận lấy chút hơi ấm còn lưu lại ... Khẽ cúi đầu liếc nhìn lại 1 lần nữa, nơi đã từng có 1 tòa lâu đài to lớn ở kia. Nơi mà bây giờ chỉ còn là những thảm dài xanh mướt đang khoan khoái chuyển mình trong làn gió mát dịu và những ánh nắng dịu dàng... Mỉm cười quay đi, tôi biết chắc rằng sẽ có 1 ngày tôi và Koro sẽ còn gặp lai nhau ....


-FIN-
















.. cánh cửa dần khép lại, thu nhỏ những khoảng không đang được chiếu sáng, cho đến khi chúng hoàn toàn bị che khuất. Phảng phất chỉ còn lại 1 sự tĩnh mịch, u ám trong không gian nơi Koro đang đứng. Khuôn mặt nó vẫn vậy, vẫn nụ cười ấy, nhưng giờ đây như có thêm 1 chút vô hồn thấp thoáng. Đối diện với cánh cửa đã khép kín như chưa từng mở kia, trong căn phòng như chưa từng được thổi những luồng khí mát mẻ, ấm áp. trải dài bên ngoài không gian chỉ ngăn cách bởi 1 cánh cửa ấy. Những vệt xám dài dần xuất hiện, lằn sâu trên bộ lông của khuôn mặt nó ... Và cứ như vậy, Koro đứng yên, cho đến khi những vệt xám ấy dần khô đặc, cho đến khi bộ lông của nó đủ khô để không thể nhìn thấy dấu vết của những lằn sâu từng xuất hiện ấy nữa ... Nó nhẹ nhàng quay đầu, bước những bước chân chậm chạp. Koro đi, tiếp tục đi trong lâu đài mà giờ đây như mất hẳn sự sống, sự náo nhiệt từng có mà với nó đã như là 1 cái gì cố hữu đấy. Đi, nó đi không định hướng, quay lại những nơi, những góc khuất mà ở đấy đã từng có 1 hình bóng khác xuất hiện. Lặng nhẹ nhìn ngắm lại rồi lại rảo bước. Cứ như thế, cho đến khi gần như toàn bộ lâu đài đều có bước chân của nó. Cho đến khi nó quay lại đấy - chiếc tủ nhỏ dưới lá đại kỳ. Nơi nó đã từng được mang ra, nơi nó đã từng được thổi hơi thở để có thể lại đứng lên. Nhẹ mở nhìn lại không gian bên trong chiếc tủ. Con búp bê nhỏ đã bị lấy đi nhưng vẫn còn đó chiếc nến đã cháy tàn chỉ còn mỗi sáp nến trơ trọi dưới lớp bụi dày xám xịt đang phủ khắp. Nó nhướng mình bước vào nơi mà nó từng ngồi dấy, nơi có lẽ là thuộc về nó đấy. Khẽ ngồi xuống và khép cảnh cửa lại. Ánh sáng dần tắt trên khuôn mặt nó cho đến khi tàn lụi hẳn. Ở bên ngoài, 1 dải vải trắng với những văn tự đen dần xuất hiện buộc chặt móc khóa của cánh cửa tủ. Đóng lại những thứ tưởng chưa như chưa từng được xảy ra .......

About Us

Recent

Random