Chương 1: Qua những mùa nắng
julanove
7:43 PM
Qua những mùa nắng, vốn là fanfic 6927, viết từ khoảng tầm 4 năm trước, khoảng thời gian lúc nào cũng tràn ngập những ý tưởng và mong muốn viết ra được cái gì đó. Cảm xúc chỉ đơn giản là khi đơn độc một mình trong một tòa lâu đài lộng lẫy. Đây có lẽ là câu chuyện mà mình viết nhanh nhất, như thế mọi hình ảnh của tòa lâu đài đã ở sẵn trong đầu và mình chỉ việc viết nó ra. Nhưng như đa số fic viết dựa trên cảm xúc khác, khi không có cốt truyện để triển khai mình lại không biết viết gì nữa. Nên lại đành bỏ ngỏ và trở thành những câu chuyện dang dở. Nếu có thể trở thành một phần ý tưởng cho một câu chuyện khác, thì tốt biết mấy.- Trích lời tác giả chính, mị chỉ cướp lại bài này để câu view và chương 2 của mị ko thành trẻ hoang thôi :)))
Khi tôi bắt đầu ý thức được, thì đã thấy mình đang ở trong một tòa lâu đài lạ hoắc. Tôi không biết bằng cách nào hay như thế nào mà tôi ở đây, tất cả những gì còn sót lại trong đầu không gì ngoài trống rỗng, kể cả cái tên của mình. Tòa lâu đài rất rộng lớn, nhìn từ ngoài vào nó có thể trông như một cung điện cổ kính hay lộng lẫy hay đáng sợ u ám gì đó, nhưng tôi không biết được, vì chưa bao giờ tôi tìm thấy lối ra khỏi được nơi này. Sáu tầng lầu, mỗi tầng chín phòng ốc, mỗi phòng rộng đến mức đủ để rinh nguyên một ngôi nhà mười người đặt vào. Trông như nó đã bị bỏ hoang từ lâu lắm, mạng nhện chăng mắc ở bất cứ chỗ nào có thể chăng mắc, những lớp bụi phủ dày ngập đốt ngón tay. Không khí luôn ẩm ướt và thoảng ngai ngái mùi rêu xanh đang bám đầy trên những bức tường tróc lở. Cửa kính sắp vỡ luôn đóng chặt, nhưng không có chốt mở hay cách nào để mở ra. Chỉ có một ô thông gió ở tuốt trên cao cho chút gió từ ngoài vào, ánh sáng lỗ chỗ từ ngoài rơi xuống như mắt lưới, luôn trong tình trạng mờ mịt nhạt lếch chỉ vừa đủ để nhìn đường. Và ở đây hoàn toàn không có hơi người hoặc bất kì sinh vật nào khác, ngoại trừ tôi.
Tôi cũng đã thử nhiều lần tìm kiếm những gì còn có thể có ích. Nhưng ngoài căn phòng tắm rộng ngất róc rách tiếng nước chảy thì nơi đây hoàn toàn chẳng có gì chứng tỏ là thật. Những cây nến gãy rời hay chảy nhão vô dụng ở góc tủ, hoặc củi ẩm ướt đầy mốc trắng không có chút tác dụng gì cho việc phát sáng hay đun nóng, nhưng dù gì tôi cũng chẳng có gì để tạo ra lửa. Ở đây mọi thứ như bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, khái niệm về thời gian cũng như bị đóng băng, chiếc đồng hồ cổ ở gian chính là thứ duy nhất còn chạy giúp tôi còn ý niệm về âm thanh, điêu khắc tinh xảo, mặt đồng hồ là những con số La Mã, điểm mười lăm phút một lần. Tiếng chuông âm vang đến mọi ngóc ngách trong lâu đài.
Những ngày đầu, tôi chỉ có việc là chạy ra chạy lại khắp lâu đài mệt nghỉ. Lớp sáng nhàn nhạt mờ như có như không, với những hạt bụi li ti trôi lơ lửng. Chủ nhân của tòa lâu đài này trước đây hẳn là một người rất cao quý và quyền thế. Tôi tìm thấy những phòng khách hết sức sang trọng với những đồ vật đều được mạ vàng. Phòng ăn với những dãy bàn dài ngất, vài cái giá nến và lẵng hoa vẫn chết lặng ở mặt bàn, buồn rầu cô đơn. Phòng thư viện trang nghiêm với rất nhiều những cuốn sách quý xếp trên giá theo thứ tự chữ cái. Vài căn phòng nhỏ cho người hầu. Và một căn phòng đẹp đẽ của một vị tiểu thư nào đó ở tầng ba. Chiếc chuông gió rung rinh bên cửa. Tôi lật lật thử những chiếc rèm hồng đăng ren dễ thương trên chiếc giường công chúa cầu kì bắt mắt. Một chiếc tủ cũng màu hồng kê gần giường. Một giỏ đồ chơi đầy những con thú bông và búp bê xinh xắn. Nhưng căn phòng đó cũng không níu giữ tôi được lâu. Những thứ đồ chơi nhanh chóng bị tôi vứt bỏ bừa bãi khắp phòng, với từng bộ phận bị bẻ gãy và xé rách. Nhưng chiếc gương đồng đặt ở trước bàn khiến tôi hơi chú ý, lấy đại miếng vải lau lau cho bớt bụi, tôi thấy một không gian giống hệt được phản chiếu lại trong gương. Vài bức tranh phong cảnh ở tường đối diện. Con búp bê bị tôi chơi chán quăng ở nóc tủ đầy mạng nhện. Vẫn giống như cách tôi nhìn trực tiếp. Nhưng nó như mờ mịt hơn, trầm buồn hơn, cô đơn và lạnh lẽo hơn. Và một tôi trong gương tầm năm tuổi, gầy gò, nhợt nhạt, đôi mắt hai màu đỏ xanh đối lập với ánh nhìn méo mó, và bộ quần áo trắng dính bẩn, hay do chiếc gương đã bẩn sẵn, vì nó còn chẳng đủ để hắt lại những tia nắng trôi. Mọi thứ ở đây đều như toát ra một hơi thở lạnh lẽo, và u ám.
Tôi không quá ngạc nhiên rằng tại sao mình không ăn mà vẫn còn tồn tại, vì nếu cần ngạc nhiên thì tôi đã có rất nhiều chuyện để ngạc nhiên rồi. Nhưng đôi ba lần, tôi vẫn muốn thử ăn, lục lọi đồ trong tủ bếp, nhưng mớ bắp cải hay dăm củ su hào cứng ngắc đầy bụi đều khiến tôi phải nghi ngờ. Cuối cùng tôi cũng tìm được vài đồ gói, chọn lấy vài thứ mà hạn (có lẽ đã hết) gần đây nhất. Không có lửa nên ăn sống, cũng chẳng sao. Tôi là người, và một người thì ai cũng cần đồ ăn để sống. Nhưng ngay sau đó, tôi liền nôn thốc nôn thoái mớ lương khô hay mì sống gì đó chỉ mới lọt qua cổ họng ra ngoài bằng sạch, dạ dày như cứng đơ và dịch vị khô khốc. Nôn ra hết chỉ thấy một đống thứ bị nhai nát vụn chứ hoàn toàn không thấy gì có vẻ giống như đã trải qua quá trình sinh học cơ bản nghiền nát thức ăn của cơ thể.
Không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi đã khám phá hết các phòng, từng ngóc ngách của lâu đài, không còn gì nữa thì thời gian bắt đầu trôi qua một cách nhàm chán đến đáng sợ. Cả ngày hoặc ngồi thừ trong căn phòng tự chọn là của mình (căn phòng mà tôi ở đầu tiên khi nhận thức, nhỏ cỡ phòng của người hầu). Hoặc tôi cũng chỉ biết đi đi lại lại mấy cái phòng ốc, lên lên xuống xuống vẫn chỉ ngần ấy cái cầu thang, đến mức giờ nhắm mắt tôi vẫn có thể đi lại khắp tòa lâu đài. Và tự bày trò tự chơi. Nhà tắm có cái bể to như cái ao, như thế cũng đủ tôi giết thời gian bằng việc bơi qua bơi lại đến khi da gà nổi lên hết cả. Rồi vẽ bậy lên những bức tranh treo khắp phòng. Hoặc sẽ cố kiên nhẫn ngồi chơi xếp các mảnh ghép từ một bộ đồ chơi tôi lấy từ phòng nào đó. Thiếu đâu đó vài mảnh nhưng khi gần ba nghìn mảnh ghép được xếp lại, là một bức họa một người phụ nữ, môi hơi nhếch lên như đang cười. Là bức họa Monaliza của danh họa nổi tiếng Leonardo Da Vinci, tôi biết được điều đó qua một cuốn sách ở thư viện. Tôi chăm chú nhìn nó suốt một tiếng. Đó là bức họa đẹp. Nhưng nụ cười và gương mặt nàng là những mảnh ghép chắp vá lại, còn vài lỗ hổng, những nét góc của mảnh ghép đan xen nhau như mắt lưới, khiến nụ cười của nàng trở nên méo mó đến thảm hại. Và tôi phá nát “công trình” suốt ba ngày đó, hất những mảnh ghép xuống gầm giường, không chút ngần ngừ.
Khi những trò chơi đã hết, tôi nghĩ đến những trò khác, như phun nước khắp nhà cho nó sạch hơn một chút. Không vui lắm nhưng ít nhất tôi cũng có việc để làm. Như lau sạch đám cửa kính cho ánh sáng hắt vào nhiều hơn. Nhưng tôi không thể lau được mặt bên kia của cửa kính, nên vẫn chỉ thấy lờ mờ màu xanh của những tán cây ngoài kia. Kiếm một cái thang và leo lên nhòm qua ô cửa thông gió, mấy lần suýt ngã, nhưng những gì nhìn thấy khiến tôi ngỡ ngàng. Đó là những màu xanh ngút ngàn trải dài vô biên. Lâu đài này dường như nằm trên một ngọn đồi. Nhìn ra ngoài là thảo nguyên tràn nắng, những cái cây già cỗi xanh rì, che chở cho những mầm xanh non bên dưới. Thảm cỏ mịn. Gió thơm. Trùng điệp đằng xa là những dãy núi nhấp nhô. Và bầu trời xanh thẳm. Là những ánh sáng rực rỡ và đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy. Tôi ngồi hàng giờ liền như vậy ngắm nhìn thế giới ngoài kia, tự hỏi ngoài đó, vượt qua những ngọn núi đằng kia, còn có những gì.
Qua những ngày nắng đẹp hiền hòa của một thảo nguyên bình lặng. Sự bình yên trở nên trống rỗng và đáng sợ, và vì cũng nhiều hơn, những lúc tôi buộc phải tự hỏi, tôi là ai, và tại sao tôi lại ở đây.


