Thursday, June 13, 2019

Mưa...

11:04 PM

.. và những dòng suy nghĩ chả lan quyên gì nhao.


 Từ bé mình đã  rất thích những ngày nắng nhẹ, nhưng trưa ấy chỉ muốn hệt như con mèo con . Có thể tự do nằm phơi nắng hay ngồi dựa vào góc cửa nhìn ra ban công và ngắm những khoảng nắng bình yên ngoài hiên. Chỉ thế thôi cũng thấy thư thái tuyệt vời lắm rồi... 
Nhưng mà giờ đã khác, qua Nhật rồi khi cuộc sống đã ko còn bạn bè hay người thân bên cạnh. Những ngày trưa nắng đẹp nó càng giống như làm cho nỗi cô độc nó càng tăng thêm vậy. cảm giác vốn đã trống trải này như được rắc thêm tí bình lặng nữa, càng làm cho bản thân nhận ra sự cô độc xung quanh 1 cách đáng sợ, nhất là khi chiều tà kéo đến. Thay cho ấm áp là sự lạnh lẽo và u ám nhanh 1 cách đáng sợ ... Thời tiết ở Nhật là vậy đấy, sợ quá sợ! 

 Bởi vậy dần dần mình chuyển sang thích những ngày u ám, những ngày ko có 1 tia nắng, trời chỉ như chực chờ mưa. Như hôm nay chẳng hạn, những ngày như này thật tuyệt vời, ko khí độ ẩm vừa phải, mát mẻ thoáng mát. Nếu tầm trưa mà còn mưa cho đến chiều tà nữa thì là bezt 10/10. Thật sự ấy, mình chỉ mong dc nghỉ vào những ngày như này. Để trưa có thể yên bình mang 1 cốc cafe ra ban công ngồi nghe tiếng mưa rơi và đọc sách, chat vs bạn bè hay làm gì vu vơ đó ... Mưa! thật tuyệt vời ấy, nó ko những làm ướt mấy bộ đồ mà mình phơi xong chây bừa quên mang vào ướt bê bết mà còn như đập tan hẳn sự cô độc, trống trải thường ngày vậy.... Từng giọt cứ rơi tí tách, râm ran làm cho tâm hồn cũng phần nào bớt phiền muộn, âu lo. Tâm trí thoáng đãng, những lúc ấy cho mình cảm giác như mình có thể sẵn sàng làm bất kỳ thứ gì vốn đã chôn sâu dưới đáy lòng. Từ nói chuyện với bất kỳ ai, kể cả những người đã lâu ko còn nói chuyện nữa... cho đến thư thái để học tập hay nghiên cứu 1 thứ gì mới lạ vậy. Mưa! 
.
.
.
.
.


... xưa giờ mình kị nhất là mấy đứa sớm nắng chiều mưa. Kiểu cùng 1 câu chuyện ấy thì vui vui vẻ vẻ mà lúc sau thì đùng cái cắn ca cắn cẩu. Má, thật sự ko thể yêu thương được luôn ... Bởi vậy có nhiều bạn bè mình cũng kết lắm nhưng ngặt nỗi nom cái việc nhìn mặt để bắt chuyện, đoán xem hôm nay nó nóng hay lạnh thôi cũng đủ mệt mỏi lắm rồi. Thôi nghỉ, coi như hôm nào mày vui thì cứ pm tao...

 Nhưng mà nói thế thôi, đôi khi nhìn lại mình cũng thấy mình cũng dở tính bỏ mợ ra =)) Thời tiết thay đổi cái lại đổ ập lên người khác ngay -_-)! Uh đúng rồi đấy thời tiết, là thời tiết ấy! Thật chả hiểu mình di truyền dc mẹ cái gì ngoài khoản cứ thay đổi thời tiết cái lại dặt dẹo, tỉ như đang nắng hôm sau mưa cái hay đang lạnh đùng cái chuyển sang nóng. Nhưng lúc ấy thì cứ xác định sáng dậy kéo ko nổi mí mắt :v uể oải dặt dẹo vô cực =( Tính cách cũng cục cằn hẳn luôn, theo bà chị tester của cty là sao hnay mày đanh đá thế :))


About Us

Recent

Random